ALPHA KHỜ SAU KHI KHÔI PHỤC TRÍ NHỚ KHÔNG CẦN TÔI VÀ CON NỮA

Chương 1

Chiếc Maybach phóng đi mất hút.

Tôi nhổ một bãi nước bọt vào đuôi xe, "Phì!"

"Cút đi, cút càng xa càng tốt!"

"Cậu nghĩ bố đây thèm cậu chắc!"

Tôi quay lưng đi.

Cơn gió đồng ruộng thổi tới, nhưng khóe mắt tôi lại cay xè.

Mới hai hôm trước, tôi còn vì buồn nôn, ăn không vô mà tát Đoạn Minh Châu để xả giận, cậu ta ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt mặc tôi đánh mắng.

Ai ngờ hôm nay lại đường ai nấy đi.

Tôi tự giễu cười một tiếng.

Đúng là quá kịch tính.

Đêm đến, tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại, không tự chủ nhớ về từng chút kỷ niệm với Đoạn Minh Châu.

Trong làng thỉnh thoảng có người ăn xin đến.

Lúc đó tôi mua gà quay chuẩn bị về nhà ăn.

Cậu ta dơ bẩn, gầy trơ xương, mặt tái xanh.

Trông như đã đói mấy ngày rồi.

Đôi mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm con gà quay của tôi, chạy theo sau chiếc xe ba gác của tôi.

Tôi dễ dàng cắt đuôi cậu ta, nhưng cậu ta bị té ngã.

Thôi vậy, tôi vốn không thích ăn phao câu gà.

Tôi cắt phao câu gà ra và ném cho cậu ta.

Cậu ta ăn ngấu nghiến.

Ai ngờ, ngày hôm sau, vừa mở cửa, tôi đã thấy cậu ta ngủ ở ngay cửa nhà tôi.

Nằm phục xuống y như con Đại Hoàng nhà ông trưởng thôn.

Không biết cậu ta tìm đến đây bằng cách nào.

Đuổi không đi.

Lấy gậy cũng không xua được.

Tôi còn phải lên thị trấn vào nhà máy làm việc, cậu ta cứ bám lấy tôi, đòi ăn.

Tôi đúng là không nên cho cậu ta miếng phao câu đó.

Đành chịu.

Tôi quay lại lấy một cái bánh bao ném cho cậu ta.

Lúc đó mới thoát khỏi cậu ta mà đi làm.

Khi về, cậu ta vẫn ngồi xổm ở cửa nhà tôi.

Cứ thế, cậu ta bám lấy tôi, ở lì lại đây không đi.

Cười ngốc nghếch với tôi:

"Đói, đói rồi, ăn, ăn cơm, phao câu, thơm."

 

 

back top