Chiếc Maybach đi rồi.
Bên ngoài nhà tôi vây kín người, bàn tán xôn xao.
Nói tôi chưa kết hôn, bụng mang bầu bị Alpha bỏ rơi.
Họ còn tò mò hỏi tôi về Đoạn Minh Châu.
Tôi không có tâm trạng, cũng lười giải thích, quát họ:
"Nhìn gì mà nhìn! Giải tán hết đi!"
Không hóng được chuyện gì thêm, họ dần dần bỏ đi.
Dương Điền đến nhà tôi, muốn mở lời an ủi, lại sợ tôi mất mặt, do dự mấy lần rồi nhẹ giọng hỏi:
"Anh Thành, anh không sao chứ?"
Tôi cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói:
"Tôi không sao, cứ coi như nuôi một con sói mắt trắng đi."
"Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến sức khỏe, hôm nay tôi nhất định gọi anh em tụ tập uống ly rượu, xua đi cái xúi quẩy này!"
Những ngày sau đó tôi vẫn sống như thường.
Tôi quen sống một mình rồi.
Chỉ là quay lại cuộc sống một mình thôi.
Không có gì to tát.
Chỉ là cái bụng ngày càng lớn.
Một số triệu chứng thai kỳ cũng xuất hiện, tôi không thể đi làm được nữa.
Ngực căng đau, đau lưng, bụng nặng trĩu, chân phù nề.
Nghiêm trọng nhất là chóng mặt.
Phòng khám bảo tôi lên bệnh viện lớn ở thành phố khám.
Bác sĩ nói là do đứa bé trong bụng thiếu tin tức tố, đang phản đối.
"Mặc dù anh là Beta, không cần tin tức tố, nhưng đứa bé trong bụng cần để phát triển."
"Hiện tại sức khỏe của anh rất kém, nó thiếu tin tức tố nghiêm trọng, sẽ không ngừng phản phệ hấp thụ dinh dưỡng từ cơ thể mẹ.
"Nếu đứa bé không được trấn an bằng tin tức tố, sức khỏe của anh sẽ ngày càng tệ, đứa bé sinh ra cũng nhiều khả năng có vấn đề..."
Không được!
Không thể để con tôi có vấn đề.
"Bác sĩ, tôi và bố đứa bé đã ly hôn, tình cảm không hòa hợp, cậu ta sẽ không đến trấn an con tôi, có cách nào khác thay thế tin tức tố không?"
"Có thể dùng tin tức tố của Alpha khác thay thế, xem đứa bé của anh có bài xích không."
Tôi về nhà bảo Dương Điền thử trước.
Hiệu quả rất ít, triệu chứng chóng mặt không hề giảm.
Trở lại bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nói tốt nhất là Alpha cấp cao hơn một chút.
Nhưng một người nhỏ bé như chúng tôi làm sao mà quen biết Alpha cao cấp nào.
Hơn nữa, việc phóng thích tin tức tố cho đứa bé trong bụng là chuyện thân mật như vậy, người khác cũng không thể dễ dàng làm.
Đang lúc khổ sở.
Tôi đối diện với người tôi thầm yêu thời niên thiếu, lúc đó cả hai còn chưa phân hóa, cậu ta lúc đó cũng có chút thiện cảm với tôi.
Nói theo cách hiện đại bây giờ là cả hai đều là Crush của nhau.
Chỉ là sau đó cậu ta đi đại học ở tỉnh ngoài, chúng tôi dần dần xa cách.
Tôi lại sớm bước vào xã hội, bị công việc giày vò, chút tình cảm lãng mạn dành cho cậu ta đã sớm bị cuộc sống bào mòn hết.
