ALPHA KHỜ SAU KHI KHÔI PHỤC TRÍ NHỚ KHÔNG CẦN TÔI VÀ CON NỮA

Chương 18

Thì ra tôi đã nằm hai ngày hai đêm rồi.

Beta nam thường không mang thai.

Nhưng trong trường hợp đặc biệt mang thai.

Chỉ có thể mổ.

Con tôi đang ở trong lồng ấp.

Tôi tạm thời chưa thể gặp.

Khoảng thời gian vết thương hồi phục, Đoạn Minh Châu ở bên cạnh chăm sóc tôi.

Vệ sinh, ăn uống, đi vệ sinh... cậu ta đều tận tình chu đáo, không hề có chút bực bội hay ghét bỏ.

Chỉ sợ mình làm không đủ tốt.

Vết thương hồi phục rất tốt.

Tháo chỉ xong vừa hay đứa bé cũng ra khỏi lồng ấp.

Đoạn Minh Châu bế con đến cho tôi.

Bé con được quấn trong tã mềm, nắm tay nhỏ, đôi mắt vô định nhìn thấy tôi thì cười hề hề.

Nhìn thấy mà lòng mềm nhũn.

Nhưng khi thực sự ở trong tay tôi.

Tôi lại có chút căng thẳng và lúng túng.

Đây là con tôi sinh ra, một con người sống sờ sờ, là do tôi sinh ra, thật kỳ diệu!

Tôi cẩn thận vuốt ve khuôn mặt hồng hào của thằng bé.

Cái đầu nhỏ đột nhiên quay trái quay phải, như đang tìm kiếm gì đó.

"Nó đói rồi." Đoạn Minh Châu nói, đưa tay muốn bế con đi: "Đưa cho cô y tá đi, để họ pha sữa cho nó."

Trước đó đã dùng thuốc ức chế, nhưng n.g.ự.c vẫn hơi căng đau: "Tôi tự cho bú."

"Anh Thành, anh không sao chứ?" Đoạn Minh Châu quan tâm hỏi.

"Không sao."

Bé con ăn no uống đủ liền ngủ khò khò.

Tôi ôm nó không muốn buông tay.

Càng nhìn càng thích.

 

 

back top