ALPHA MẤT TRÍ NHỚ, OMEGA BẠN TÌNH THU DỌN HÀNH LÝ XEM MẮT

Chương 1

Lâm Cừu Phong gặp tai nạn xe hơi.

Khi nhận được cuộc điện thoại từ trợ lý của cậu ấy, tôi đang ngẩn người nhìn chiếc Soufflé sắp nướng xong trong lò.

Tôi vội vã chạy đến bệnh viện, mùi nước khử trùng sặc lên khiến tôi thấy choáng váng. Trước cửa phòng bệnh VIP vây kín một đám người, người nhà họ Lâm, người công ty...

Tôi không thể chen vào, hoặc nói đúng hơn là tôi không có tư cách để chen vào, tôi chỉ là một sự tồn tại thậm chí còn không được coi là bạn bè.

Bác sĩ bước ra nói cậu ấy đã tỉnh, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị chấn động não nhẹ, cần theo dõi.

Mẹ Lâm mắt đỏ hoe được mọi người đỡ vào trong, tôi ngồi dựa vào tường trên chiếc ghế bên ngoài phòng bệnh, giống như một người ngoài cuộc.

Rất lâu sau, đám đông tan dần, người trợ lý nhìn thấy tôi, do dự một chút rồi nói nhỏ: "Trịnh tiên sinh, Lâm tổng... muốn gặp anh."

Tôi đẩy cửa bước vào, phòng bệnh rất yên tĩnh.

Lâm Cừu Phong tựa vào đầu giường, đầu quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đầy xa lạ, mang theo sự săm soi và phản kháng không hề che giấu.

"Anh là ai?"

Tim tôi chùng xuống. Trợ lý có lẽ chỉ nói tôi đến thăm cậu ấy, chứ không giải thích mối quan hệ của chúng tôi. Điều này không trách cậu ấy được, bởi vì mối quan hệ của chúng tôi căn bản không thể giải thích rõ ràng.

"Trịnh Thần Tinh." Tôi cố gắng giữ cho giọng mình nghe thật bình tĩnh.

Cậu ấy nhíu mày, như đang cố nhớ lại, sau đó cau mày chặt hơn, thậm chí theo bản năng rướn người về phía sau, kéo giãn khoảng cách với tôi: "Chúng ta quen nhau?"

"...Ừm."

"Quan hệ gì?"

Tôi há miệng, nhưng không thốt ra được âm thanh nào.

Bạn tình? Bạn giường lâu dài?

Dường như từ nào cũng khó nói thành lời.

Thấy tôi không trả lời, ánh mắt chán ghét trong mắt cậu càng rõ rệt hơn, sau đó cậu mở lời: "Tránh xa tôi ra, cái mùi Omega trên người anh thật ghê tởm."

Tôi đứng sững tại chỗ, cảm thấy toàn thân m.á.u như đóng băng.

Cậu ấy chán ghét mùi Omega, tôi biết, đó không phải là sự làm màu, mà là chứng chán ghét Omega về mặt sinh lý.

Nhưng mấy năm nay chúng tôi bên nhau, cậu chưa bao giờ biểu hiện bất kỳ sự khó chịu nào với tôi, thậm chí cậu còn nói, chỉ khi ở bên tôi, cậu mới cảm thấy bình yên.

Nhưng bây giờ cậu mất trí nhớ rồi, cậu chỉ còn nhớ chứng chán ghét Omega c.h.ế.t tiệt đó. Cho dù tin tức tố của tôi nhạt nhòa đến mức gần như không tồn tại, trong nhận thức hiện tại của cậu, nó vẫn là sự tồn tại không thể lại gần.

"Xin lỗi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe."

Tôi gần như là chạy thoát khỏi phòng bệnh. Chiếc Soufflé chắc chắn đã xẹp rồi, giống như trái tim tôi lúc này.

 

 

 

back top