Thôi được rồi, tôi thừa nhận, tôi là một kẻ lừa đảo, lừa dối Giang Lâm ròng rã năm năm.
Trong năm năm đó, tôi là người anh em Beta tốt nhất của anh ấy, cùng anh ấy trốn học đi chơi bóng rổ, giúp anh ấy thu thư tình, cùng anh ấy cụng chai ở quán thịt nướng đến sáng, chúng tôi từng chen chúc trên cùng một chiếc giường để xem bóng, thỉnh thoảng anh ấy còn vỗ nhẹ vào vùng da trơn láng sau gáy tôi, bĩu môi nhận xét: "Cái tuyến thể của cậu, trông cũng khá giống thật đấy chứ."
Mỗi lần anh ấy chạm vào gáy tôi, da gà sau lưng tôi đều dựng thẳng lên, trong lòng thì trống giong cờ mở, ngoài mặt vẫn phải bình tĩnh như chó già, lườm nguýt đáp trả: "Cút đi, tự mà sờ cái của mình ấy!"
Trời mới biết, dưới lớp da gáy trơn láng đó của tôi, chôn giấu là một tuyến thể Omega chính hiệu, đầy đủ chức năng, hoàn toàn dựa vào chất điều chỉnh pheromone gia truyền, hiệu quả tuyệt vời và độc nhất vô nhị của nhà họ Hứa, mới có thể ngụy trang nó thành trạng thái "câm lặng" của Beta.
Tại sao tôi lại làm thế?
Đơn giản thôi, Giang Lâm, người cao 1m88, pheromone là mùi tuyết tùng lạnh lẽo xen lẫn mùi thuốc súng, đẹp trai đến mức người thần cùng phẫn nộ, Alpha cấp cao khiến cả đám Omega mềm chân— anh ấy ghét Omega.
Không phải ghét bình thường, mà là ghét sâu sắc đến mức nhắc tới sẽ nhíu mày, lại gần sẽ thấy ghê tởm, và tỏa ra áp suất thấp xung quanh.
Tôi, Hứa Văn, một Omega thật 100%. Trước khi quyết định tiếp cận anh ấy, tôi đã biết rõ điều này.
Vì vậy, tôi chỉ có thể tự đóng gói mình thành một Beta vô hại, mới có thể chen vào phạm vi an toàn của anh ấy.
Năm năm này, tôi sống vừa sung sướng lại vừa dày vò.
Sung sướng vì có thể ở bên cạnh anh ấy, dày vò là mỗi khi anh ấy vô tư khoác vai tôi, hoặc ghé sát vào tôi nói chuyện, cái mùi tuyết tùng thuốc s.ú.n.g c.h.ế.t tiệt đó cứ liên tục xộc vào mũi tôi, kích thích bản năng Omega của tôi rục rịch, và tôi chỉ có thể cố gắng hết sức đè nén nhịp tim, giả vờ như mùi đó chẳng khác gì nước xịt phòng.
Buổi tiệc chia tay tốt nghiệp hôm đó, bầu không khí có chút bi tráng.
Mọi người đều say mềm, Giang Lâm cũng vậy. Anh ấy dựa vào tường hành lang ngoài phòng bao, ánh mắt hơi tán loạn, nhìn tôi, đột nhiên nói: "Hứa Văn, cậu vẫn là tốt nhất."
Tim tôi "thịch" một tiếng.
Anh ấy nói tiếp: "Beta đúng là thanh tịnh, không có nhiều rắc rối như vậy, còn những Omega kia..." Anh ấy ghét bỏ nhíu chặt mày, "Yếu ớt, phiền phức, trong đầu ngoài pheromone ra thì chỉ có ý định dựa dẫm Alpha, thật vô vị."
Nụ cười trên mặt tôi suýt chút nữa không giữ nổi.
Yếu ớt? Phiền phức?
Tôi vì để làm anh em với cậu mà tay không bẻ cong được ống thép, trên sân bóng rổ húc cậu ngã sấp mặt mà còn không thèm thở dốc, cái đó gọi là yếu ớt à?
Trong lòng cuộn trào sóng gió, ngoài mặt tôi đành nâng ly chạm một cái với anh ấy, nói lấp lửng: "Khụ, làm gì có ai giống ai đâu."
Sau đêm đó, tôi biến mất.
Công việc gia đình cần cứu nguy, bố mẹ tôi ra tối hậu thư, buộc phải liên hôn, nếu không cả nhà sẽ phải ra đường ăn xin một lượt.
Cũng tốt, tôi cũng đã diễn vở kịch năm năm này mệt mỏi rồi. Đã đến lúc trở về làm Omega của mình, thực hiện "nghĩa vụ" của mình.
Tôi cất tất cả chất điều chỉnh pheromone đi, nhìn tuyến thể sau gáy dần dần khôi phục sức sống trong gương, thầm nghĩ, Giang Lâm, tạm biệt nhé, cậu ghét Omega,
Và tôi, cuối cùng cũng phải trở lại làm loại người mà cậu chán ghét rồi.
Trở lại cuộc sống của một Omega, không có gì tồi tệ cả.
Trừ thỉnh thoảng, à không, là thường xuyên, tôi lại nhớ đến Giang Lâm.
Nhớ mái tóc ướt đẫm của anh ấy sau khi chơi bóng, nhớ nụ cười rạng rỡ khi anh ấy thắng trận, nhớ vẻ cau mày ép tôi uống thuốc cảm cúm, một nơi nào đó trong tim luôn chua xót, nhức nhối.
Đối tượng liên hôn là một Alpha của gia tộc khác, nghe nói gia sản hùng hậu, có thể giải quyết được mối lo cấp bách của nhà tôi.
Tôi chưa từng gặp mặt, cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải Giang Lâm, liên hôn với ai cũng như nhau, tôi cố gắng tự thuyết phục mình, tình cảm có thể bồi đắp, những ngày tháng sau này rồi sẽ trôi qua được thôi.
Ngày cưới, khung cảnh xa hoa đến mức lóa cả mắt.
Tôi mặc bộ lễ phục cưới cao cấp được thiết kế riêng, sau gáy dán miếng ức chế, đứng trong phòng nghỉ, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Không phải vì xúc động, chỉ đơn thuần là căng thẳng, không biết Alpha chưa từng gặp mặt kia là người như thế nào, hy vọng đừng quá khó chung sống.
Giọng MC vọng qua cánh cửa, trầm ổn mạnh mẽ, có chút quen tai. Nhưng tôi không nghĩ nhiều, trong đầu toàn là các bước trong buổi lễ sắp tới.
Cửa mở, tôi hít sâu một hơi, cúi đầu bước ra. Ánh đèn chiếu vào làm tôi hoa mắt, bên dưới là đầy những khuôn mặt mờ ảo. Tôi có thể cảm nhận được một bóng người cao lớn đứng bên cạnh, chắc hẳn là "chú rể" của tôi.
Giọng MC lại vang lên, với sự truyền cảm quen thuộc: "...Bây giờ, xin mời cô dâu chú rể của chúng ta, nhìn sâu vào mắt nhau..."
Tôi cam chịu xoay người lại, ngẩng đầu lên.
Và rồi, tôi nhìn thấy Giang Lâm—
