Nói đến ngày hẹn đó, Hà Tô Mộc không phải cố ý lỡ hẹn. Lúc đó cậu đã thay quần áo xong, chuẩn bị đi gặp Úc Cẩn.
Cậu cho rằng Hà Tô An nói rất đúng, sự giao tiếp thiếu thốn đến đáng thương quả thực sẽ tạo thành hiểu lầm dẫn đến chia tay, chỉ dựa vào tình yêu là không thể đi đến cuối cùng.
Nhưng ngày đó cậu vừa ra khỏi cửa, ngồi trên xe, hộp thư nhận được một email toàn bằng tiếng Anh.
Trong đầu cậu giống như có một cái chuông lắc bỗng nhiên bị gió thổi động, leng keng rung vang, mang đến tin tức từ phương xa.
Sau khi mở, Hà Tô Mộc đọc nhanh như gió, đầu tự động phiên dịch. Đợi đến khi email kết thúc, đồng tử Hà Tô Mộc co lại, hốc mắt mở to bằng quả quýt, lộ ra hạ tam bạch.
Nửa phút sau, Hà Tô Mộc nhéo di động thét chói tai trong xe, kích động đập đầu vào trần xe, tài xế không ngừng quay đầu lại nhìn với vẻ nghi hoặc.
Luận văn của cậu đã được duyệt, sắp được phát biểu, là tạp chí hàng đầu trong nước.
Toàn bộ không khí trong xe dường như lưu thông rất chậm, tài xế quay đầu lại sau một hồi lâu, hỏi Hà Tô Mộc có đi ngay không.
Hà Tô Mộc hứng thú ngẩng cao, video call với giáo sư, báo một địa chỉ. Đến trường học sau cậu cùng giáo sư thương thảo còn có chi tiết vấn đề gì.
Chờ tất cả kết thúc, cậu mới nhớ ra mình đã quên Úc Cẩn, không đến giữ lời hẹn.
Cầm lấy điện thoại, cậu nhìn thấy ba tin nhắn.
Tin thứ nhất là hai tiếng rưỡi trước. "Anh vẫn luôn ở nhà, em ở đâu?"
Tin thứ hai là hai giờ trước. "Em đang trên đường tới sao, anh mua bánh bao nhỏ và bánh kem em thích ăn."
Tin thứ ba là một giờ trước. "Anh mở cuộc họp video, cũng không có chờ lâu, em có thể đừng gấp gáp."
Hà Tô Mộc xem xong một hơi, trong lòng không biết tại sao lại dâng lên cảm xúc áy náy khổ sở.
Cậu thở dốc vì kinh ngạc, hiện tại thời gian không tính là quá muộn, vừa đúng 7 giờ, bây giờ qua đó hoàn toàn kịp.
Nhưng cậu đã đồng ý với giáo sư là sẽ gửi cho thầy một bản luận văn đã sửa đổi hoàn toàn mới vào buổi tối, giáo sư cũng bày tỏ sẽ xem qua một lần trước khi đi ngủ.
Cậu nhất thời khó lòng lựa chọn.
Nếu đi gặp Úc Cẩn, cậu không chắc sẽ dây dưa với đối phương bao lâu, nhưng điều có thể đảm bảo là, tối nay cậu nhất định không nộp được luận văn mới.
Cân nhắc lợi hại xong, Hà Tô Mộc bùm bùm trả lời tin nhắn: "Tôi bận quá quên mất. Hẹn ngày kia đi, chiều ngày kia, tôi đến nhà anh, anh xem có thời gian không."
Gửi xong, Hà Tô Mộc nhéo di động, phía đối diện chậm chạp không có tin nhắn. Chờ đợi mười phút sau, Hà Tô Mộc buông điện thoại, dựa theo lời phê bình của giáo sư tiến hành sửa chữa chi tiết.
Chạy đua trước 11 giờ rưỡi, Hà Tô Mộc gửi email trong xe, chống cánh tay hoạt động gân cốt, chuẩn bị về nhà.
Cảnh sắc lướt nhanh ngoài cửa sổ trở thành mây khói thoảng qua, cơn gió lạnh ập vào mặt làm cái đầu choáng váng sưng tấy của cậu hơi thanh tỉnh.
Đợi đôi mắt hoàn toàn thư giãn, cơ thể thả lỏng, Hà Tô Mộc đóng cửa sổ, trong không gian chật hẹp, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Chờ từ niềm vui nhận được email và thành công bình tĩnh lại, Hà Tô Mộc tự xét lại.
Cậu là học sinh đạt được thành tích không nhỏ, giáo sư dốc hết lòng giúp đỡ, nhiệt liệt hy vọng có người kế thừa, bày tỏ nguyện ý tay cầm tay trải đường học thuật nghiên cứu cho Hà Tô Mộc.
Điều này trùng hợp cao với những tương lai và phương hướng mà Úc Cẩn nói, nếu thật sự là như vậy, liệu có thật sự có thể thực hiện không?
Như vậy cậu cần phải thừa nhận sự chính xác trong lựa chọn và tầm nhìn của Úc Cẩn, phủ nhận sự nhận thức không rõ của bản thân.
Chính là Hà Tô Mộc đã chán ghét những ngày tháng mỗi ngày tiếp xúc với những số liệu phức tạp đó, linh hồn cậu bị hạn chế, sự khao khát tự do và kỳ vọng cuộc sống nhiệt ái bị chôn sâu trong đầm lầy.
Vấn đề này Hà Tô Mộc suy nghĩ suốt hai ngày, cho đến khi cậu ngồi trên chiếc xe đi gặp Úc Cẩn, đều vắt óc suy nghĩ, không có được đáp án chính xác nhất hoàn hảo nhất.
________________________________________
Ngày gặp Úc Cẩn là một ngày thứ bảy, vạn dặm không mây, chỉ có một vầng thái dương treo cao trên không trung.
Trong không khí toàn là khí lạnh dày đặc của mùa đông, sống sờ sờ xẹt qua khuôn mặt non mềm của cậu, xé rách da thịt non.
Hà Tô Mộc cầm một chiếc vali hành lý lớn đứng ở cửa. Cậu gửi tin nhắn cho Úc Cẩn, sau đó dựa vào tường đứng, trái tim khó có thể kiểm soát bắt đầu hoảng sợ, như có thợ săn đuổi bắt phía sau.
Cho đến khi đi vào vách đá, Hà Tô Mộc đều không thể đưa ra lựa chọn nhảy vực hay bị bắt.
Nhưng có người đã đưa ra lựa chọn.
Cửa mở.
Úc Cẩn mặc áo len ở nhà màu xám, thò đầu ra từ bên trong.
Ánh mắt anh không nghiêng không lệch dừng trên người Hà Tô Mộc, trong khoảnh khắc toàn bộ tròng mắt lóe lên ngọn lửa độc đáo.
Anh đã lâu không nhìn thấy Hà Tô Mộc, đây là lần xa cách lâu nhất kể từ khi hai người quen biết.
Sau khi cuộc tranh chấp nóng bỏng và đau khổ kết thúc, anh cuối cùng cũng gặp lại Hà Tô Mộc, mặt biển tĩnh mịch cuối cùng cũng trở nên mênh mông.
"Chuyến du lịch vui vẻ không?" Tay Úc Cẩn nắm ở chốt cửa, mở miệng, thăm dò vươn tay, muốn chạm vào người trước mắt.
Hà Tô Mộc nói: "Đương nhiên. Nước C rất vui, cùng chị gái rất vui vẻ." Cậu rũ mắt, nhìn chiếc vali hành lý màu trắng này, không động thanh sắc đặt đồ vật ra phía sau mình.
"Vui vẻ hơn nhiều so với ở bên anh." Hà Tô Mộc bĩu môi giận dỗi, cậu không thể biết mình đã nói ra những lời này với tâm lý gì.
Gió lạnh thổi tới từ góc tường, làm lay động đuôi tóc mềm mại của Hà Tô Mộc, lông mày nhạt màu của cậu khẽ nhíu lại, đáy mắt tụ lại nỗi buồn đậm đặc.
Chiếc mũi nhỏ hồng nhuận của Hà Tô Mộc ngửi ngửi, ngửi thấy mùi cơm không biết nhà ai bay tới, xen lẫn hương gỗ thanh lãnh trên người Úc Cẩn.
Hai người không biết giằng co bao lâu, Hà Tô Mộc xấu hổ nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm, mãi đến khi cậu cảm thấy cơ thể trở nên lạnh lẽo, Úc Cẩn mới nhận ra muộn màng là mình còn chưa cho Hà Tô Mộc vào cửa.
Hà Tô Mộc lẳng lặng kéo vali, ý đồ giảm bớt sự tồn tại của quái vật khổng lồ này. Nhưng điều này căn bản không thể bỏ qua, Úc Cẩn vẫn là khi nhìn thấy, ngây người.
Ánh mắt Úc Cẩn sáng quắc: "Anh không biết em muốn đi nước C. Vậy Anh có thể sau này đưa em đi nhiều hơn."
Cửa bị đóng lại rất nhẹ, Úc Cẩn mở đèn ở hiên nhà, vừa cúi đầu, thấy Hà Tô Mộc đang thong thả ung dung thay giày.
Hà Tô Mộc đi đôi giày thể thao đắt tiền đẹp nhất, vớ trắng sạch sẽ bao bọc lấy ngón chân tròn trịa, Úc Cẩn thấy được mắt cá chân trơn bóng ẩn hiện.
"Nhưng, chúng ta chia tay rồi." Hà Tô Mộc đứng lên, cởi áo khoác trên người, nắm chặt vali hành lý, đôi mắt ngập nước, "Vậy anh còn muốn đưa tôi đi như thế nào."
Hà Tô Mộc quay tròn nhìn Úc Cẩn, đôi mắt cậu mở tròn xoe, mang theo sự bướng bỉnh thẳng thắn và sự hùng hổ dọa người. Cậu nâng cằm lên, cảm giác được khớp hàm đều đang run rẩy.
Úc Cẩn không hề đoán trước được đối phương sẽ nói như vậy, anh cảm thấy có thứ gì đó đang chậm rãi chìm xuống.
Anh cuối cùng nói cho Hà Tô Mộc: "Nhưng anh không có đồng ý chia tay mà." Sắc mặt Úc Cẩn tái nhợt, yết hầu phát nghẹn, "Có thể không chia tay không."
Úc Cẩn vươn tay, nắm lấy ống tay áo gầy yếu của Hà Tô Mộc, bước tới một bước, bao phủ Hà Tô Mộc trong bóng tối của mình.
Anh vừa cúi đầu, liền có thể thấy mái tóc đen dày đặc của đối phương, còn có hàng lông mi cong vút quét xuống một mảng u ám nhỏ.
Điều này kỳ thật là cách Úc Cẩn quen dùng, Hà Tô Mộc quen thuộc không gì bằng.
Đây là phương thức bán thảm cầu hòa hữu hiệu nhất mà cái đầu anh có thể nghĩ ra được, lần nào cũng thành công.
Hà Tô Mộc trầm tư, nhưng điều này ở thời điểm mới bắt đầu quen biết Úc Cẩn, anh sẽ không làm.
Cậu hậu tri hậu giác, thì ra Úc Cẩn cũng đã thay đổi rất nhiều trong mối quan hệ này, nhưng chỉ có sự bất an, khi không ở bên nhau, vẫn luôn quán triệt cho đến lần chia tay gần đây.
Thì ra họ cũng không có vì mối quan hệ này mà trở nên tốt hơn.
Nhưng luận văn đã được thông qua.
Hà Tô Mộc gạt đi bàn tay đang nắm ống tay áo mình, mắt cậu lóe lên ánh mắt quyến rũ, môi tựa thỏi đào, "Như vậy, anh nghĩ kỹ chưa? Có điều gì muốn nói với tôi, hoặc là hy vọng tôi nói sao?"
Giọng Hà Tô Mộc nhỏ xíu như muỗi kêu. Cậu trong nháy mắt phát hiện, thì ra Hà Tô An nói thành thật thẳng thắn, cũng không phải chỉ là nói suông đơn giản.
Cậu có thể hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ngồi trên ô tô đi đến nơi hẹn, nhưng khi nhìn thấy người Úc Cẩn này, cái miệng này ngàn vàng khó mở.
Cậu nói chia tay quá dễ dàng, thiết tưởng đối phương có thể nghiền ngẫm không lọt một giọt nước, khao khát nhận được lời xin lỗi và thỏa hiệp của anh; nhưng cậu yêu Úc Cẩn, khao khát cùng người này xây dựng mối quan hệ thân mật nhất, bởi vậy luôn không muốn cúi đầu, đem tất cả cảm xúc xấu và lòng tự trọng đáng thương toàn bộ dùng trên người người này.
Cậu hy vọng nghe được đáp án mình muốn nghe, nhưng lại sợ hãi đáp án không như ý; cậu muốn chủ động biểu đạt, nhưng sự cổ quái, khó tính, ương ngạnh, lòng tự tôn đáng thương luôn khiến cậu không thể là người cúi đầu trước.
Ngay cả khi cậu đã chuẩn bị tốt cho sự giao tiếp thành thật với nhau.
Ngay cả khi cậu là người đến để giao ra đáp án chính xác.
"Thôi, anh đừng nói nữa. Tôi..." Hà Tô Mộc cổ họng nghẹn lại, quay đầu đi, "Tôi đi thu quần áo trước."
"Anh không cần đi theo."
Nói rồi, Hà Tô Mộc biến mất trong tầm mắt Úc Cẩn, toàn bộ không gian chỉ có tiếng bánh xe vali mật mã ầm vang lăn.
Úc Cẩn rũ xuống tay không tự giác siết chặt, n.g.ự.c kích động cảm xúc nóng rực mãnh liệt.
Anh thấy bóng dáng gầy gò của Hà Tô Mộc, thấy mí mắt dưới của cậu phiếm hồng, còn có đôi môi muốn nói lại thôi của cậu vừa rồi.
Úc Cẩn đứng tại chỗ suy nghĩ một giây, sau đó bước nhanh đi đến phòng ngủ.
Anh đứng ở cửa, thấy Hà Tô Mộc.
Cậu đang thu dọn quần áo rất chậm, cúi lưng ở mép giường, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, sau gáy còn có lớp lông tơ tinh tế.
Anh rõ ràng biết làn da trên người Hà Tô Mộc trắng nõn và mỏng manh đến mức nào, đó là trứng luộc không trải qua phong ba bão táp lột xác, bóng loáng tinh tế, dường như có thể thấy được những đường gân xanh rõ ràng ẩn dưới làn da, bên trong chảy xuôi chất lỏng ấm áp. Anh cũng từng say mê những chất lỏng trong suốt đó.
Úc Cẩn chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt nghiêng của Hà Tô Mộc, lông mi thon dài nhấp nháy, trước mắt là một bóng tối mịt mờ.
Anh rõ ràng biết sự xinh đẹp, linh động, kiên cường và kiêu kỳ của Hà Tô Mộc, cũng hiểu quan điểm của Hà Tô Mộc đối với sự vật, thái độ đối với sự kiện, nhưng trong phần lớn thời điểm, điều này đều không thể khiến Úc Cẩn mười phần hài lòng.
Anh vĩnh viễn giữ lại thái độ, vĩnh viễn hy vọng đối phương không cần có quá nhiều ý tưởng lạ lùng tuyệt vời, an an tĩnh tĩnh trưởng thành dưới cánh chim của mình, anh khao khát vĩnh viễn độc hưởng người này.
Anh hy vọng Hà Tô Mộc vĩnh viễn hồn nhiên vui vẻ, nhưng đối phương lần đầu tiên thống khổ và giãy giụa mãnh liệt như thế, lại đến từ chính anh.
"Hà Tô Mộc."
Úc Cẩn tiến về phía trước, thuận thế nắm lấy cổ tay gầy yếu của Hà Tô Mộc, thon thon một tay có thể ôm trọn, cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mại, theo lòng bàn tay lạnh băng của anh, có thứ gì đó đến được trái tim cứng đờ của anh.
Vì thế anh tuần hoàn theo bản năng, ghé sát lên ý đồ hôn môi mu bàn tay Hà Tô Mộc.
"Anh yêu em, không chia tay được không."
Hà Tô Mộc nghi ngờ, vận may liệu có đến trên người họ không.
