Lúc này vẫn là Tulip tương tự, Úc Cẩn cũng hạ xuống một nụ hôn tương tự, nhưng họ lại chia tay, mình không mở miệng nói được bất kỳ một câu nào.
Úc Cẩn nhận thấy Hà Tô Mộc thất thần, tiếp tục mở miệng: "Ngày đó em không đến, anh cho rằng em không cần anh."
"Nếu không thì sao." Hà Tô Mộc giận dỗi mềm mại lên tiếng, tùy tay nắm một món quần áo ném vào vali, "Tôi bây giờ chính là đến thu dọn quần áo, tôi chính là không thích anh, phải rời xa anh. Trên thế giới này lại không phải chỉ có một mình anh! Thành phố W còn có người khác có thể cho tôi chọn lựa!" Hà Tô Mộc hừ một tiếng, mang theo một chút giọng mũi, nhanh chóng động đậy mí mắt, cố gắng dồn nước mắt quay lại hốc mắt, thấm ướt tròng mắt.
"Nhưng thế giới này chỉ có một mình anh là người có DNA tương đồng. Nếu không có nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, em chỉ biết nhớ những chuyện đã trải qua cùng anh, đây là sự thật không thể phủ nhận." Úc Cẩn nghiêm túc mà lại chân thành ý đồ nói cho Hà Tô Mộc, thế giới này chính là chỉ có một Úc Cẩn, đây là người yêu cậu nhất.
Hà Tô Mộc không muốn mở miệng, tiếp tục gấp món quần áo đó, tai lại dựng thẳng lên như con thỏ, mắt khẽ meo meo chú ý động tác của Úc Cẩn.
"Sau khi cuộc điện thoại đó kết thúc, nh nghĩ đến chuyến du lịch hè củaêm. Nếu anh không nhớ lầm, đó là lần đầu tiên em nổi cơn giận lớn như vậy với anh, đồng thời em cũng nói chia tay."
Hà Tô Mộc cuồn cuộn yết hầu, trợn mắt kêu: "Anh là muốn cùng tôi lôi chuyện cũ sao. Vậy anh nói đi!"
"Không phải, anh chỉ là đang suy nghĩ, tại sao em muốn chia tay với anh ở hai lần anh nhắc đến Bạch Nhất Minh. Nếu dựa theo quy luật phân loại đồng nhất, vậy Bạch Nhất Minh là mấu chốt?"
"Úc Cẩn, anh biết anh đang nói gì không?" Hà Tô Mộc chợt mở miệng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cậu không hiểu lời này của Úc Cẩn có ý gì. "Đây không phải chuyện của Bạch Nhất Minh."
Úc Cẩn gật gật đầu, "Anh biết, anh không có muốn cố ý nắm lấy điều này không buông. Nhưng trước lần em thất hẹn đầu tiên, anh vẫn là không thể hiểu được ——"
"Tôi là cùng giáo sư thảo luận chuyện phát biểu, không phải cố ý thất hẹn!" Hà Tô Mộc sửa lại.
"—— Được rồi, điều này không quá quan trọng. Nhưng đêm đó, anh thông suốt, minh bạch, không biết đáp án em muốn, liệu có phải là kết luận anh phải đưa ra không."
Trong miệng anh, Úc Cẩn quy thời gian anh coi trọng nhất là rộng mở thông suốt, nhẹ nhàng mang qua quá trình tìm kiếm tư liệu, đăng bài.
"Anh có lẽ là cần phải thừa nhận, anh vô cùng ích kỷ muốn giữ em lại bên cạnh anh, trên mạng nói đây là chứng chiếm hữu dục và khống chế dục bệnh hoạn, nhưng anh không cho là như vậy." Úc Cẩn nghĩ đến lời kế tiếp muốn nói, rất cẩn thận mở miệng dò hỏi, "Xin hỏi chúng ta đang đối thoại rất bình đẳng sao? Em sẽ không vì lời nói của anh mà trở nên tức giận chứ?"
"Chẳng lẽ tôi làm nô lệ anh? Tôi không phải là người vô cớ gây rối như vậy." Hà Tô Mộc cảm thấy không thể hiểu được.
"Tốt, cảm ơn." Úc Cẩn đột nhiên nghĩ đến hai câu nói trước đó của Hà Tô Mộc, anh bỗng nhiên chuyển đề tài, "Luận văn của em phát biểu thành công, phải không? Cho nên quyết định của anh cũng không có sai lầm đến vậy."
Hà Tô Mộc trong nháy mắt nhíu mày.
"Anh lại muốn nói tôi làm sai?"
Cậu không biết Úc Cẩn tại sao lại muốn nói đến điều này, rõ ràng dưới dự cảm của cậu, đáp án cậu muốn sắp buột miệng thốt ra, có lẽ hai người sẽ tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Nhưng hiện tại lại kẹt ở chỉ còn một bước, dường như là não trái và não phải của Úc Cẩn, lại bắt đầu tranh cãi lẫn nhau.
Bởi vậy, cậu ném xuống chiếc vali hành lý lớn, chạy trối chết, không muốn tiếp tục ở lại.
Cậu nhanh chóng mặc vào chiếc áo khoác dày cộm, ngón tay vừa chạm vào cửa, trên eo chặn ngang vào một đôi bàn tay phủ đầy gân xanh.
Đối phương dùng sức kẹp ở dưới hai tay cậu, đem toàn bộ người đặt lên tủ ở hiên nhà.
Hai chân Hà Tô Mộc lơ lửng, đại não trống rỗng thất thần, không biết đi con đường nào.
Ngay sau đó, một bóng dáng mơ hồ cúi người xuống, tách ra hai chân cậu.
Tay Úc Cẩn rất chậm rãi phủ lên gương mặt Hà Tô Mộc, từng chút một bao quát hàng mày xinh đẹp của cậu, say mê trong đó.
Đầu gối anh chống vào gốc chân của Hà Tô Mộc, dùng ánh mắt si mê nhưng khó hiểu nhìn cậu.
"Anh, tôi khiếu nại anh..." Hà Tô Mộc hơi hoảng loạn lên, độ cao của tủ vừa vặn làm hai chân cậu treo không ở gần thắt lưng mạnh mẽ của Úc Cẩn, ngón chân cậu căng chặt, lảo đảo lắc lư, để lộ chiếc vớ màu trắng.
Úc Cẩn liếc nhanh một cái, bụng dưới phát nghẹn, ánh mắt trong nháy mắt tối sầm xuống.
Nhưng anh vẫn chưa tiến thêm một bước, mà là hai chân kẹp ở bên trong, mắt nhìn thẳng: "Anh cho rằng em không nên cướp đoạt quyền được nói chuyện của anh." Lời nói Úc Cẩn khẩn thiết, tranh thủ cho chính mình. Ngữ khí anh quả thực cường ngạnh, cố chấp đặt tay lên chiếc áo khoác dày cộm của Hà Tô Mộc.
Hà Tô Mộc thở ra một hơi dài nhỏ, ngón tay cậu chậm rãi nắm chặt, bị đối phương giam cầm trong một khoảng trời đất, không thể lùi bước.
"Anh trước chờ một chút đã." Hà Tô Mộc không còn cách nào, quay đầu đi, tầm mắt buông xuống ở góc. Cậu nâng m.ô.n.g lùi về sau, dựa vào bức tường lạnh lẽo.
Không khí xung quanh bắt đầu trở nên không lưu thông, bên trong lẫn lộn đủ loại mùi vị, mùi hương nồng đậm khiến Hà Tô Mộc cảm thấy mệt mỏi choáng váng.
Cậu có chút khô nóng. Chiếc áo khoác dày cộm trong phòng có máy sưởi có vẻ thừa thãi.
Hà Tô Mộc dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm Úc Cẩn, cậu vươn tay, năm ngón tay chống ở n.g.ự.c Úc Cẩn, phân cách khoảng cách hai nắm tay.
Cậu thấy được nỗi buồn rất nhạt trong mắt Úc Cẩn, còn có ánh mắt nóng bỏng kiên định bất di vọng lại. Cả người cậu thả lỏng lại, thở phào một hơi.
Trong ánh mắt thẳng thắn của Úc Cẩn, Hà Tô Mộc cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt, trên cổ toàn là mồ hôi lạnh.
Cậu cuối cùng cũng có thể thở dốc trong ánh mắt như vậy, đem lòng tự trọng đáng c.h.ế.t và những thứ khác toàn bộ đánh nát.
Cậu lại nghĩ đến lời Hà Tô An nói, giao tiếp, giao tiếp mới là phương thức giải quyết hữu hiệu nhất.
Cậu nói cho Úc Cẩn: "Trên máy bay về, chị gái hỏi em tại sao muốn chia tay với anh, rõ ràng không vui, khổ sở như vậy, rốt cuộc là chuyện gì, sẽ làm chúng ta đi đến hoàn cảnh ngày hôm nay này." Hà Tô Mộc ngay sau đó hỏi Úc Cẩn liệu có biết đáp án không, đổi lại là cái lắc đầu không chút do dự của đối phương, điều này nằm trong dự liệu của cậu.
"Lần đầu tiên em muốn chia tay, là ở chuyến du lịch hè. Lúc đó em quả thật là đầu óc nóng lên nói ra tách ra, nhưng xong việc cũng không có làm vậy, em vẫn yêu anh.
Điều thật sự làm em bắt đầu xem xét lại mối quan hệ này, là ở sau này khi em nói chuyện phiếm với sư tỷ.
Cô ấy sắp tốt nghiệp muốn đi thành phố khác, chồng cô ấy vô điều kiện ủng hộ, em liền tự hỏi, nếu là em lựa chọn đi thành phố khác, anh liệu có đồng ý không."
Hà Tô Mộc cúi mắt, mất mát mà nhẹ nhàng ném xuống những lời này.
"Anh cũng có thể." Úc Cẩn xen lời, chắc chắn dị thường, "Nếu em nói với anh."
Hà Tô Mộc lại lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra tự tin, phảng phất có thể nhìn thấu ý nghĩa chân chính sau câu nói kia.
"Anh đừng nói chuyện trước. Anh làm không được, ngay cả chuyện đơn giản như em mở cửa hàng, anh còn không thể đồng ý, nếu em nói phải rời khỏi anh đi thành phố khác phát triển, anh thật sự nguyện ý sao? Anh thề đi, như vậy em hiện tại liền hòa hảo với anh, tất cả những điều này coi như chưa từng xảy ra." Hà Tô Mộc dừng lại, thở hổn hển, vô cùng trịnh trọng nhìn Úc Cẩn...
Úc Cẩn trầm mặc, an tĩnh lại cố chấp mà nhìn Hà Tô Mộc, anh lặp lại mấp máy môi, nhưng lại không nói ra được một chữ nào.
Bởi vì những điều này anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Hà Tô Mộc cười nhạo, vươn tay chạm đến tóc Úc Cẩn. Trái tim mênh m.ô.n.g lại xúc động của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, có thể nghiêm túc, lý trí nói những lời tiếp theo với Úc Cẩn.
"Những lời kế tiếp em nói với anh, anh nghiêm túc nghe, không cần cắt ngang em, em sợ em sẽ quên."
"Chị gái nói với em, em quá nghĩ nhiều mà anh cũng không biết, dẫn đến chúng ta sinh ra quá nhiều khác biệt, cho nên sau khi xuống máy bay em nhắn tin cho anh, muốn gặp mặt, nói rõ ràng rất nhiều chuyện.
Chỗ này em muốn nói rõ lại một lần, lần đầu tiên em quả thật có việc, không phải chơi anh.
Lần này... Mãi cho đến vừa rồi thu dọn quần áo, em cũng không biết phải mở lời như thế nào.
Bởi vì lòng tự trọng đáng c.h.ế.t và kiêu ngạo của em luôn sẽ chờ anh đến dỗ dành em, điểm này em cần phải nhìn nhận lại."
"Em biết anh quy hoạch tương lai tốt đến mức nào, nhưng em đã nói từ rất sớm rồi, em không thích cuộc sống học đường, em đang ngày qua ngày làm những chuyện không thích.
Cho nên khi em có ý niệm đầu tiên, em nói trước tiên cho anh, bởi vì em cho rằng, đây là lần đầu tiên em muốn đi ra ngoài, đi ra khỏi ô dù của mọi người.
Mở cửa hàng chỉ là một ngòi nổ, vấn đề giữa chúng ta, xa không chỉ là những điều này." Khi nói những điều này, Hà Tô Mộc cảm thấy có vô số bụi gai nhỏ bé sắc nhọn đ.â.m vào trái tim mềm mại.
"Còn nữa, em không muốn lại tiếp tục ở lại trường học, cũng là hy vọng vào một ngày nào đó trong tương lai, anh không cần phải hối hận vì đoạn tình yêu này của chúng ta."
Hà Tô Mộc gom đủ dũng khí, mới chậm rãi dời ánh mắt lên. Hai tròng mắt cậu mờ mịt hơi nước, vọng qua trong nháy mắt, lại lập tức tránh đi.
Mà câu nói này vừa nói ra, Úc Cẩn lập tức không rõ nguyên do phát ra nghi vấn, không hiểu Hà Tô Mộc nói cái gì mà á khẩu.
