Mãi đến khi những chữ này lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu Hà Tô Mộc, cậu mới mơ hồ hiểu rõ Úc Cẩn làm ra trò này rốt cuộc muốn biểu đạt ý tứ gì.
Cậu hỏi đi hỏi lại Hà Tô An, rốt cuộc còn nói gì nữa, sau khi nhận được lời khẳng định nhiều lần của đối phương, Hà Tô Mộc bảo quản gia chuẩn bị xe,cậu muốn đi tìm Úc Cẩn.
Trong vài phút cậu thay xong quần áo, trước khi đi ôm Hà Tô An thật chặt, nói bên tai nàng một tiếng "Cảm ơn" vô cùng dễ hiểu.
Không có thêm lời nào, nhưng hai người đều trong lòng hiểu rõ.
Hà Tô An vỗ lưng em trai: "Đi đi đi, chị ở nhà đây. Đồ vật sẽ giúp em thu dọn tốt, yên tâm yên tâm."
Mãi đến khi ngồi trên xe, đầu óc Hà Tô Mộc vẫn là một mảnh hỗn độn, cậu trong tay siết chặt tờ giấy kia, liên tục xoa nắn.
Úc Cẩn đã viết những lời này với tâm thái gì đây?
Cậu mạnh dạn tiến hành giả thuyết.
Đối phương nhất định đã phàn nàn trong lòng về hành vi không đạo đức của cậu, tự hỏi rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì. Nhưng đến cuối cùng, sẽ ngoan ngoãn tìm được cớ, sau đó sắp xếp ra toàn bộ thành tích kia.
Hành vi vụng về lại trực tiếp như vậy, xác thật là chuyện Úc Cẩn sẽ làm.
Cậu thừa nhận mình đã xem nhẹ Úc Cẩn trong khoảng thời gian này, thừa nhận mình đã đầu tư không ít thời gian và tinh lực cho cửa hàng, đi lại giữa các mối quan hệ khác nhau.
Cậu không chủ động báo cho những chuyện này, cũng là mong muốn mang đến cho đối phương một bất ngờ.
Chỉ là không ngờ, Úc Cẩn sẽ tình cờ gặp được, sau đó hiểu lầm, gây ra một chuyện hiểu lầm tai hại như vậy.
Nhưng xác thật, như vậy lại cung cấp cho Hà Tô Mộc một bàn đạp rất tốt.
Cậu nguyện ý dưới cái duyên trời xui đất khiến này, hôn môi ôm Úc Cẩn.
Hà Tô Mộc vọt tới công ty đúng lúc là giờ nghỉ trưa.
Cậu thuần thục đi đến thang máy chuyên dụng, ấn tầng cao nhất, dựa vào bức tường lạnh băng, thấy camera theo dõi lấp lóe trên đầu.
Cậu xoay người, thấy bóng dáng phản chiếu trên bức tường bóng loáng.
Vì cậu chạy vội vã, cổ áo bị gió thổi lật lên, tóc mái trên trán rối bời, lộ ra vầng trán tròn đầy, mượt mà, trơn bóng.
Cậu cẩn thận chỉnh trang dung nhan, bình ổn hơi thở.
Đinh ——
Hà Tô Mộc bước ra khỏi thang máy, đẩy cửa bước vào, lúc đó Úc Cẩn vừa lúc ngẩng đầu.
Cậu thấy trong mắt sâu thẳm của Úc Cẩn lấp lóe ánh sáng mạ vàng bắt mắt, trước mặt chất đống tài liệu cuồn cuộn dường như muốn bao phủ cả người anh.
Hà Tô Mộc siết chặt tờ giấy ghi chú, cậu dán nó lên hợp đồng Úc Cẩn đang xem xét, sau đó đối diện với Úc Cẩn, mãi đến khi nhìn thấy khóe miệng Úc Cẩn nhếch lên nụ cười kia, cả người cậu mới thả lỏng lại.
Cậu bị Úc Cẩn nửa ôm nửa ấp ngồi trên ghế sofa, lòng bàn tay ấm áp của anh vuốt gò má cậu.
"Anh cho em những thứ này là có ý gì, tỏ vẻ anh rất lợi hại sao?" Hà Tô Mộc nắm nắm tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c đối phương, oán trách cắn một ngụm lên môi anh.
Úc Cẩn nhéo cổ tay cậu, cố chấp chứng minh: "Anh mới là người bạn tốt nhất của em."
"Bạn bè gì không bạn bè, Hà Tô An nói bừa anh cũng tin. Ngốc c.h.ế.t đi được."
Úc Cẩn không nói gì, ôm Hà Tô Mộc cười.
"Anh thấy được vì sao không hỏi em? Bất quá em cùng cậu ta thật sự không có bất kỳ quan hệ nào, em có thể thề." Hà Tô Mộc siết chặt Úc Cẩn, vùi mặt vào n.g.ự.c áo sơ mi tây trang của anh, áp vào n.g.ự.c cơ bắp căng chặt, săn chắc của anh.
"Anh biết, anh sửa rồi, Hà Tô Mộc."
Nhưng cũng mang theo một chút bất an và sợ hãi, cho nên mới nóng lòng chứng minh bản thân như vậy.
Chứng minh năng lực của anh lợi hại đến mức nào, chứng minh anh đã không còn là người không nghe hiểu lời nói, không biết giao tiếp như trước kia nữa.
Úc Cẩn ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời, ánh nắng ảm đạm của trời rét cuối cùng cũng chiếu rọi vào khoảng không này, xua tan đi những ẩm ướt âm lãnh.
Anh cúi đầu, liền có thể thấy người yêu trong lòng n.g.ự.c mình.
Úc Cẩn bỗng nhiên nghĩ đến, thời còn đi học mình luôn vội vã chứng minh tất cả thành tích và định lý, nhưng ở chỗ Hà Tô Mộc đều không cần vô cùng lo lắng như vậy.
Đối phương vĩnh viễn có thể vượt mọi chông gai vì anh, hoàn thành những điều phong hoa tuyết nguyệt mà sách giáo khoa nói anh không hiểu.
Dưới sự luân phiên của ngày và đêm, cả tòa nhà lớn chậm rãi trở nên tối tăm.
Trong đêm khuya yên tĩnh, có hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau đi ra cửa xoay tròn, trong đó một người thấp bé hơn vẫy tay với bảo an, tung tăng nhảy nhót nhảy lên lưng người bên cạnh.
Trong đêm tối đen kịt, chỉ có chiếc nhẫn rất tinh xảo trên ngón tay của hai người phản chiếu ra ánh sáng.
Bóng dáng hai người bị đèn đường kéo dài rất lâu, xiêu xiêu vẹo vẹo biến mất trong cái đêm bình thường này.
Đèn của tòa nhà văn phòng cao cấp toàn bộ đóng lại, chỉ còn lại từng ngọn đèn vàng ấm áp của khu nhà phố.
Đèn phòng tắm sáng rồi lại tắt, còn lại một mảnh kiều diễm và hơi nước cuồn cuộn không ngừng.
"Hà Tô Mộc, ngủ ngon."
Trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, in sâu vào đó là hai vết lõm, dưới chăn đệm mềm mại che phủ, hai người trần trụi nóng bỏng quấn quýt bên nhau, tóc mềm mại lả lướt trên gối đầu trắng như tuyết.
Bức màn kéo chặt che khuất toàn bộ căn phòng không còn chút ánh sáng nào, chỉ còn lại hai chiếc điện thoại sát bên nhau trên đầu giường thỉnh thoảng nhấp nháy ánh đèn mờ nhạt vì bị xê dịch.
Xuyên qua bức màn kín kẽ, nhìn thấy bầu trời đêm mênh m.ô.n.g vô bờ, đàn sao lấp lánh, ánh trăng treo cao.
Mãi đến khi tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu khắp mặt đất, đường chân trời bị chiếu rực rỡ, đầu hẻm đường phố đóng chặt cuối cùng cũng có từng tốp người, cửa cuốn bám đầy dầu mỡ của cửa hàng ăn vặt ầm ầm kéo lên, cửa hàng bữa sáng đã sớm bắt đầu bay khói đặc dày đặc, mang theo hương thơm nồng nàn của bánh bao mềm mại từ gạo nếp, theo gió lạnh thổi đến lầu 25 của khu tiểu khu giàu có nhất thành phố W.
Hà Tô Mộc mở mắt ra, thấy ánh sáng mờ mờ ảo ảo, lơ mơ mở miệng: "Buổi sáng tốt lành, Úc Cẩn."
Một cánh tay đường cong rõ ràng vắt ngang qua n.g.ự.c cậu, kéo người vào trong lòng n.g.ự.c mình, sau đó đè xuống, nửa khuôn mặt vùi vào cổ đối phương.
"Còn sớm, ngủ tiếp một chút đi em."
