Hà Tô Mộc tông cửa xông ra, nhanh chóng ấn thang máy, nhưng tầm mắt lại không kìm được liếc nhìn lại. Cậu không thấy Úc Cẩn bước theo ra.
Rõ ràng trước kia cậu vừa ra khỏi cửa, anh đã lập tức chạy theo xin lỗi, nhưng giờ đã qua trọn ba phút.
Hơn nữa, cậu cũng không hề nói thẳng hai từ "chia tay", chỉ đề nghị "tách ra một đoạn thời gian".
Hà Tô Mộc nghĩ, rõ ràng Úc Cẩn là người nói lời nặng, vậy mà anh không hề biết hối lỗi.
Hà Tô Mộc dán mình vào thành thang máy.
Nửa đường có khách bước vào, cậu bị ép sát vào góc.
Ra khỏi thang máy, cậu nhận được điện thoại của tài xế.
Cậu nhanh chóng bước qua cửa xoay, nhân viên giữ cửa dẫn đường cậu lên xe, cúi người 90 độ, nhã nhặn nói lời chào mừng lần sau ghé thăm.
Nhưng Hà Tô Mộc quyết định cho nhà hàng này vào sổ đen, giận dỗi đánh giá tệ.
Thời tiết tháng Mười Hai lạnh giá, nhưng trong xe ấm áp như mùa xuân. Hà Tô Mộc đặt cặp sách lên đùi, cả người đổ rạp xuống.
Mắt cậu hơi đau rát, nhưng có thể chịu đựng được, chỉ là lòng có chút chua xót, âm ỉ.
Anh ta thực sự không chạy ra, không níu kéo, không xin lỗi.
Hà Tô Mộc vẫn còn suy nghĩ về chuyện này. Cậu nhắm mắt lại, trong lòng vẽ hình xoắn ốc nguyền rủa Úc Cẩn.
Thôi kệ, cậu vẫn nên về nhà bảo vệ cơ nghiệp tỉ đô của mình thì hơn.
Hà Tô Mộc nằm rạp một hồi lâu, chờ tâm trạng bình tĩnh lại một chút, mới ngồi dậy tựa vào ghế.
Tài xế cố gắng bắt chuyện, tự mình lẩm bẩm giải khuây, cuối cùng phải im lặng dưới ánh mắt lạnh nhạt của Hà Tô Mộc.
Do đang giờ cao điểm tan tầm, xe đi rồi dừng liên tục.
Hà Tô Mộc ngây thơ viết tên Úc Cẩn lên cửa sổ xe đầy hơi nước, nhưng rồi lại thấy buồn cười, lập tức vẽ một dấu X lớn đè lên.
Xuống xe, Hà Tô Mộc đã thấy mẹ mình đứng ở cửa.
Mẹ cậu, Tô Vãn, là một người phụ nữ Giang Nam dịu dàng.
Bà mặc chiếc áo khoác phao màu trắng, tóc búi cao, cổ quấn khăn choàng, ngước cổ tìm kiếm bóng dáng con trai.
Thấy Hà Tô Mộc, bà đi giày cao gót chạy đến, đeo cặp sách của con lên vai, kéo cánh tay cậu, hỏi: "Sao con lại về rồi, không phải đi ăn với Úc Cẩn sao?"
Khi nhận được điện thoại của con trai, bà đang chơi mạt chược cùng bạn bè, vận may rất tốt, thắng không ít.
Hà Tô Mộc không nói gì. Tô Vãn đẩy cửa ra, giao cặp sách cho cô giúp việc, lấy dép đi trong nhà từ tủ ra, đứng chờ bên cạnh.
Bà nhớ đến giọng điệu vui vẻ của con trai khi nói chuyện điện thoại vào buổi sáng. Hai đứa đã không gặp nhau một tuần, Hà Tô Mộc rất nhớ anh ta.
"Mẹ đã dặn dì làm canh rồi, lát nữa sẽ mang lên cho con, con đi tắm rửa cho ấm người, đừng để bị cảm lạnh." Tô Vãn nhìn chằm chằm Hà Tô Mộc, cởi áo khoác ngoài, mặc tạp dề vào.
Hà Tô Mộc chỉ vâng một tiếng rất nhẹ, lê đôi dép lông xù lên lầu, ngã vật xuống giường.
Cậu lấy điện thoại ra, không có tin nhắn mới nào.
Cậu ném điện thoại sang một bên, cảm thấy hoài nghi và buồn cười.
Hà Tô Mộc dùng sức đ.ấ.m giường, nửa phút sau mới đi tắm, để nước nóng xua đi sự mệt mỏi trên người.
Cậu không sấy tóc, chỉ lau qua loa hai cái. Khi cậu bước ra, Tô Vãn đã gõ cửa.
Bà bưng bát canh bốc hơi nghi ngút.
"Uống cho ấm người, dì mới học làm món này. Định đợi thêm vài hôm con về rồi mới làm cho con uống."
Hà Tô Mộc cảm thấy có vài chiếc gai nhọn mắc kẹt trong cổ họng, không thốt nên lời.
Sự áy náy và tủi thân cùng lúc trào dâng.
Cậu và Úc Cẩn sống chung một năm, chỉ về nhà vào cuối tuần.
Úc Cẩn sẽ dành một ngày thứ Bảy để chuyên tâm ở bên Hà Tô Mộc và gia đình cậu.
Vì vậy, anh phải sắp xếp công việc trước ba ngày, đảm bảo tiến độ không bị ảnh hưởng.
Chủ Nhật, Hà Tô Mộc sẽ xem TV cùng mẹ, trong câu chuyện lúc nào cũng không thể thiếu Úc Cẩn.
Cậu kể cho bà nghe Úc Cẩn tốt thế nào, ý đồ để gia đình yêu thích anh hơn một chút.
Lúc này, không rõ là vì canh quá nóng hay hơi nước quá đậm đặc, cậu đã thất bại trước ánh mắt của mẹ.
Tay Hà Tô Mộc run rẩy, giọng khàn đặc: "Mẹ ơi, con chia tay với anh ấy rồi."
Nói xong, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bát canh thơm ngon.
Tô Vãn đặt bát canh xuống, xoa xoa lòng bàn tay Hà Tô Mộc, thăm dò hỏi: "Vậy... là nó ngoại tình?"
Hà Tô Mộc lập tức lắc đầu, không nói gì. Tô Vãn lẩm bẩm: "Cũng phải, nó lấy đâu ra cái đầu óc đó."
Hà Tô Mộc lập tức ngẩng đầu, mắt đẫm lệ phản bác: "Mẹ không được nói anh ấy như vậy."
Tô Vãn: "..."
"Con đợi một lát." Tô Vãn vỗ vai cậu, lẳng lặng xuống lầu lấy rượu, rồi rón rén đi lên, khóa cửa phòng lại.
Tô Vãn thì thầm với Hà Tô Mộc: "Mẹ uống với con hai ly, không được tham lam, nếu bị ba và chị con phát hiện thì gay go." Nói rồi, bà mở rượu một cách thành thục, mọi động tác trôi chảy như nước.
Hà Tô Mộc rưng rưng nước mắt, lòng đầy tủi thân, lầm bầm: "Mẹ có phải hay uống trộm không." Cậu khóc đến nỗi giọng mũi cũng trào ra.
Tô Vãn xua tay, nói một cách đường hoàng: "Làm gì có. Uống một ngụm đi, kể cho mẹ nghe xem có chuyện gì."
Rượu đỏ tươi sóng sánh trong ly pha lê. Tô Vãn nhắm mắt lại hít hà nhẹ nhàng, sau đó nhấp từng ngụm nhỏ.
Hà Tô Mộc lại uống cạn một hơi, suýt sặc. Má cậu trở nên hồng hào, cổ cũng ửng đỏ, trông như một quả táo căng mọng.
"Chỉ là... chuyện con muốn mở cửa hàng, anh ấy cứ không đồng ý... Mẹ nói xem, sao anh ấy cứ như thế mãi, bao nhiêu chuyện con... con đều thuận theo anh ấy, vậy mà anh ấy cứ luôn tự cho mình là đúng, tự quyết định!
Mẹ nói xem, con... có phải con nên cho anh ấy một bài học không."
Cậu nghĩ rằng Úc Cẩn sẽ không rời bỏ mình, nhưng Hà Tô Mộc vẫn là người tự khiến mình đau khổ trước.
Cậu lại tự rót đầy ly. Cồn làm tê liệt thần kinh.
Đôi mắt đẹp của cậu bắt đầu mơ màng, cậu từ từ nằm xuống giường trong căn phòng ấm áp, cuộn tròn trốn trong chăn.
"Mẹ ơi, con hơi say." Hà Tô Mộc đột nhiên ngồi dậy, lấy điện thoại ra đưa cho Tô Vãn, "Anh ấy không gọi điện cho con."
"Điện thoại hư rồi, mẹ ơi."
Tô Vãn nhìn chiếc điện thoại, trên đó không có một tin nhắn mới nào.
Bà cảm thấy Hà Tô Mộc quả thực đã say, giọng nói mang theo chút tủi thân và làm nũng, hai hốc mắt đỏ hoe, hàng mi cong rậm rạp lấp lánh hơi nước.
"Mẹ ơi, rõ ràng là con nói chia tay, tại sao con lại buồn như thế?" Hà Tô Mộc phả ra mùi rượu, chớp mắt, dựa vào vai Tô Vãn, giọng nói nhẹ như lông hồng.
Cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dài không biết là của ai.
Khi Tô Vãn rời đi, Hà Tô Mộc vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, tức giận lườm cách điện thoại không động tĩnh, dường như không cam lòng, nhưng lại bất lực.
Bà mang theo mùi rượu xuống lầu, gặp Hà Tô An.
Hà Tô An mặc một bộ đồ công sở, đang khom lưng móc chân thay đôi giày cao gót.
Cô nhếch mép cười, trách mẹ: "Mẹ không ngoan nha, uống trộm rượu." Nói rồi, cô tiến lại gần Tô Vãn, cho đến khi nhận ra có lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra, cô mới nghiêm túc hỏi.
Tô Vãn nói về chuyện Úc Cẩn và Hà Tô Mộc chia tay. Hà Tô An nghiêm mặt, nắm chặt tay, hạ giọng thăm dò:
"Hắn ta ngoại tình?" Nhận được lời phủ định của Tô Vãn, tảng đá trong lòng Hà Tô An mới rơi xuống.
"Không sao đâu, mai con sẽ tìm gặp hắn ta. Mẹ lên nghỉ ngơi đi, con vào xem Hà Tô Mộc."
Nhìn mẹ lên lầu, Hà Tô An tính toán trong lòng, lấy điện thoại gọi cho thư ký để sắp xếp cuộc gặp mặt, sau đó rón rén lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hà Tô Mộc.
Mùi rượu xộc thẳng vào mũi. Đèn vàng ấm áp trong phòng dát lên Hà Tô Mộc một lớp viền vàng kim.
Mái tóc mềm mại của cậu xõa trên gối sữa, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay chôn vùi trong chăn dày, chỉ lộ ra đôi mắt đang nhắm nghiền.
Hà Tô An dụi mắt, thấy đôi tay mảnh khảnh của em trai lộ ra ngoài chăn, nắm chặt chiếc điện thoại.
Hà Tô An chợt cảm thấy một nỗi chua xót. Nó giống như những chiếc kim nhỏ dày đặc được ác ý cắm đầy trên yên xe đạp công cộng, châm chích không chút kẽ hở vào tim cô.
Hà Tô An nghĩ, cô phải gặp Úc Cẩn càng sớm càng tốt.
Mãi đến khi cánh cửa phòng lại lần nữa đóng lại, Hà Tô Mộc mới mở mắt trong bóng tối, run rẩy tay bấm số quen thuộc.
Đô——
Đô——
