BA GÃ SÁT THỦ TRUY SÁT TÔI, TÔI CỨ NGHĨ HỌ MUỐN NGỦ VỚI TÔI

Chương 17

Vạn Ưng nói sợ cha tôi ra ngoài lại tìm tôi gây phiền phức.

Lỡ như họ không ở bên cạnh, không thể bảo vệ tôi kịp thời.

Vì vậy ngày nào cũng đưa tôi đến phòng gym tập luyện.

Ngực hắn áp vào lưng tôi, tay kèm tay dạy tôi.

Kiều Báo tìm một công việc chính thức bên ngoài.

Liên tục chuyển tiền vào thẻ tôi.

Nói rằng hắn sẽ không phụ lòng tôi.

Khâu Xà theo sát tôi từ lúc lên lớp đến khi tan học.

Gặp ai cũng khoe khoang nói hắn là bạn trai tôi, tự phong danh phận trước.

Sau đó vì việc phân chia thời gian ở bên tôi không công bằng, họ tụ tập lại bàn bạc.

Một tuần bảy ngày.

Mỗi người hai ngày.

Họ nói muốn tôi thử qua lại với cả ba.

Cuối cùng cảm thấy ở bên ai thoải mái hơn.

Thì sẽ ở bên người đó.

Vạn Ưng cau mày:

“Vậy Chủ nhật thì sao?”

Tôi yếu ớt nằm trên giường, vội vàng tiếp lời:

“Chủ nhật tôi nghỉ ngơi chứ! Tôi cũng biết mệt mà!”

Vạn Ưng không đồng ý:

“Không được, rời xa chúng tôi, lỡ gặp rắc rối nữa thì sao?”

“Sao mà xui xẻo thế được? Không đâu.”

Tôi thương lượng với hắn:

“Hơn nữa, anh đã dạy tôi một số kỹ năng phòng thân cơ bản rồi.

“Vả lại khoảng thời gian này, tôi cũng đã luyện được chút cơ bắp mỏng rồi.

“Nếu thực sự gặp vấn đề, tôi có thể tự mình chống đỡ một chút.”

Nhưng Vạn Ưng vẫn phủ quyết tôi:

“Không được, tôi thấy không an toàn.”

Kiều Báo lạnh mặt:

“Tôi cũng thấy không an toàn.”

Khâu Xà đảo mắt:

“Lạc Lạc, hay là Chủ nhật bốn chúng ta cùng nhau đi!”

Tôi thương lượng thất bại.

Chủ nhật nhân lúc ba người họ chưa tỉnh.

Tôi lén lút chuồn ra khỏi nhà.

Thật tự do làm sao!

Ở cùng họ sáu ngày.

Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi tử tế một chút rồi!

Tôi xông vào quán bar mà họ không cho tôi đến.

Vừa gọi một ly rượu, đã có một chàng trai ngồi xuống bên cạnh.

“Bạn học, tôi có thể 'thân mật' với cậu không?”

Mặt tôi đỏ bừng lên.

Trước đây chỉ có con gái mới nói với tôi câu này.

Từ khi sống cùng ba người họ.

Họ bắt tôi mặc vớ trắng nhỏ mỗi ngày, chải tóc cho tôi, phối đồ áo hở eo hở đùi cho tôi, trên người tôi cũng được làm cho thơm tho.

Tôi được họ nuôi dưỡng trắng trẻo, mềm mại.

Bây giờ tôi.

Mặc áo cộc tay hở eo, đồ trang sức trên dái tai sáng lấp lánh.

Cả người toát ra một vẻ 'bé bot' tinh tế.

Dưới sự bảo vệ của ba người họ.

Tôi chưa từng đến quán bar.

Lần đầu tiên đối mặt với tình huống này.

Chàng trai đối diện có vẻ ngoài không tệ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, các đường nét góc cạnh rõ ràng, trên người toát ra một thứ không khí mờ ám độc đáo của quán bar.

Tôi đỏ mặt, căng thẳng nói:

“Tôi... tôi là một người con trai truyền thống, hay là chúng ta thêm thông tin liên lạc trước đi.

“Lần đầu gặp mặt đã 'thân mật' có vẻ không hay lắm, dù sao tôi cũng là một người con trai truyền thống.”

Vừa nói xong, tôi đã thấy Vạn Ưng hùng hổ xuất hiện.

“Khương Lạc Lạc, ai cho cậu đến quán bar? Cậu mà không nghe lời nữa, tôi sẽ 'thân mật' với cậu như lần trước!”

Kiều Báo cũng lạnh mặt xuất hiện.

Bình tĩnh nhìn chàng trai đối diện.

Nắm lấy tay tôi.

“Đúng thế, bọn tao đã ngủ với nhau một đêm rồi.”

Khâu Xà nhe răng ôm lấy eo tôi.

Giới thiệu với chàng trai kia:

“Cậu ấy là bạn trai tao!”

Chàng trai đối diện: “?”

Tôi bị ba người họ vác về nhà.

Một người xoa bóp chân cho tôi, một người xoa bóp vai cho tôi, còn một người đút cơm từng thìa cho tôi ăn.

Họ ấm ức than phiền:

“Chúng tôi đối xử với cậu có chỗ nào không tốt, chúng tôi có thể sửa mà!”

“Cậu đừng tìm người khác được không?”

“Quán bar nguy hiểm lắm!”

Tôi bĩu môi:

“Các anh đối xử với tôi rất tốt, chỉ là tôi, tôi không biết phải chọn ai.”

Vạn Ưng xoa bóp chân cho tôi càng thêm ra sức.

Khâu Xà xoa bóp vai càng thêm nghiêm túc.

Kiều Báo đút cho tôi một thìa cơm.

Ngón tay khẽ lau khóe miệng tôi.

Nhìn vào mắt tôi.

Yết hầu hắn khẽ động.

“Đêm đó, cậu không hồi tưởng lại sao?”

Vạn Ưng cau mày:

“Khương Lạc Lạc, chọn tao.”

Khâu Xà lập tức nhào vào lòng tôi.

“Lạc Lạc! Tôi mới là bạn trai cậu!”

Kiều Báo kéo hắn ra.

“Đừng chạm vào Lạc Lạc.”

Tôi cố gắng can ngăn giữa ba người họ.

Họ càng thêm sốt ruột.

“Lạc Lạc! Vừa nãy cậu có phải đã sờ tay hắn ta không?”

“Lạc Lạc tôi cũng muốn!”

“Lạc Lạc cậu sờ tôi đi!”

Ba người cãi nhau, đánh nhau loạn xạ.

Tôi bịt tai chạy ra khỏi phòng.

Nửa đêm.

Tôi thu dọn hành lý vác lên vai.

Cái nhà này không thể ở được nữa rồi.

Ba người ngày nào cũng cãi nhau làm tôi đau đầu.

Sớm muộn gì cũng tan rã thôi!

Thà tan rã sớm còn hơn tan rã muộn.

Tôi đi trước!

Tôi vỗ vỗ m.ô.n.g lao ra cửa.

Đèn phòng khách đột nhiên sáng lên.

Ba người họ chặn tôi ở cửa.

“Lạc Lạc, đêm hôm thế này đi đâu?”

Tôi bị ba người đàn ông vạm vỡ chặn đường.

Như một bức tường lớn.

Ba ánh mắt nhìn thẳng vào mặt tôi.

“Theo đuổi cậu lâu như vậy rồi, tối nay chọn một người để ngủ đi.”

Khoảng thời gian này họ đối xử với tôi rất tốt.

Tôi... tôi không chọn ra được!

“Nếu tôi không chọn được, thì sẽ thế nào?”

Tôi chỉ muốn ra ngoài một mình yên tĩnh thôi.

Dưới ánh đèn chiếu rọi.

Ba bóng người cao lớn đè về phía tôi.

Họ...

Họ đối xử với tôi tốt như vậy.

Tôi không chọn.

Họ hẳn sẽ tha cho tôi đi chứ...

[Hết]

back top