BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ ĐÁNH CẮP THÂN PHẬN

Chương 56

Mỗi khi Quý Việt Đình cảm thấy mình đã rất thích Yến Trì, chỉ cần một chút chất xúc tác, anh lại sẽ phát hiện rằng, những điều trước mắt này còn lâu mới đủ.

Đối với Yến Trì, anh không nên có bất kỳ giới hạn nào.

“Vậy lần sau tôi sẽ mang đến cho anh, tôi sẽ chọn đóa đẹp nhất.” Quý Việt Đình thuận miệng đáp.

Yến Trì cười anh: “Nhiều việc phiền phức như vậy, anh còn tự mình đi sao, sao không để Hứa Trợ Lý đi?”

Quý Việt Đình: “Là tôi theo đuổi anh, không phải Hứa Trợ Lý theo đuổi anh, đương nhiên phải là tôi đi.”

Yến Trì cười không ngừng, lưng khẽ run lên: “Được rồi, tùy anh, tôi sẽ chờ hoa của tôi được đưa đến tận cửa.”

Thời tiết mùa hè nóng bức, hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trà nhạt. Khi cúi đầu, xương bướm nhô lên, hiện rõ trên lớp áo mỏng như cánh ve.

Quý Việt Đình bất động thanh sắc nhìn chằm chằm gáy Yến Trì một lúc.

Yến Trì ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh.

“Đang nhìn gì vậy?”

Quý Việt Đình thẳng thắn: “Nhìn cổ anh.”

Yến Trì sửng sốt: “Cái này có gì đẹp.”

“Thứ gì của anh là không đẹp?”

“......” Yến Trì bị khen đến nghẹn lời, “Ồ, vậy anh cứ xem đi.”

“Buổi chiều công việc có nhiều không?” Quý Việt Đình là người chu đáo, bản thân anh cũng bận rộn, nên dù đến tìm Yến Trì cũng sẽ cố gắng không quấy rầy đối phương.

“Ban đầu có chút việc nhỏ, nhưng sáng nay tôi đã tăng ca giải quyết hết rồi,” má lúm đồng tiền nông và nhỏ của Yến Trì lộ ra, “Buổi chiều tôi định đi Viện Phúc lợi Tranh Hồng Sơn, lâu rồi không đi, cũng không biết tòa nhà mới bên đó xây đến đâu rồi.”

Quý Việt Đình nghĩ ngợi: “Mấy hôm trước đã cất nóc, tiếp theo là phần thân.”

Tiến độ còn rất nhanh. Yến Trì càng muốn trở về xem, cậu gấp sách lại, lấy ra khí thế của người được theo đuổi.

“Vậy làm phiền Quý tổng lát nữa đi cùng tôi đến viện phúc lợi Tranh Sơn, xuống núi rồi tôi sẽ thả anh về họp.”

________________________________________

Lũ nhóc ríu rít, đứa nào đứa nấy mặc quần áo sặc sỡ chen chúc ở cửa, bám vào lan can vươn cổ ra ngoài nhìn.

“Sao Yến lão sư còn chưa tới nha, con không thấy xe trắng lớn của thầy ấy đâu.”

“Đồ ngốc, lái xe cần thời gian em có hiểu không, chúng ta ở trên núi, Yến lão sư phải từ từ vòng lên, đi nhanh quá sẽ ngã xuống đấy!” Cô bé lớn hơn làm động tác mô phỏng đường đèo.

“Thật không?” Đứa trẻ nhút nhát run lên, xoa xoa lòng bàn tay mũm mĩm của mình, “Vậy vẫn là chậm một chút thì hơn.”

“Yến lão sư của các con không bị ngã đâu,” Dì Ngô phụ trách đồ ăn của bọn trẻ cười sảng khoái, “Lũ trẻ không ra khỏi cửa nên không biết, rào chắn quốc lộ trên núi đều đã được gia cố rồi, vững chắc lắm.”

“Oa, vậy tốt quá!”

“Ông Viện trưởng ơi, là ai làm việc tốt vậy ạ, con muốn cô giáo tặng hoa hồng nhỏ cho người đó!”

Viện trưởng Phương chỉ vào tòa nhà mới vừa cất nóc phía sau: “Là chú Alpha mặc đồ đen lần trước đến, sau này nếu có cơ hội gặp chú ấy, các con đều phải cảm ơn người ta thật nhiều, biết chưa?”

Tất cả lũ trẻ đồng thanh: “Biết—rồi—ạ—!”

Chúng vừa dứt lời, chiếc xe màu trắng quen thuộc đã từ từ rẽ ra ở khúc cua đường núi.

Yến Trì đến không ít lần, trí nhớ lũ trẻ tốt, sớm đã nhớ biển số xe của cậu. Vừa thấy, chúng hứng thú chạy tới.

Xe dừng lại, cửa mở ra, lũ nhóc ban đầu còn mở to mắt mong chờ thì giờ đây ngây người.

Yến lão sư lớn như thế của con đâu rồi?

Sao lại biến thành chú mặc đồ đen xa lạ này?

... Khoan đã, đây chẳng phải là chú xây nhà sao?

“Quý tiên sinh?” Viện trưởng Phương cũng kinh ngạc, không ngờ anh lại đến.

Quý Việt Đình gật đầu với ông lão, quay lại gõ cửa xe, hỏi người bên trong: “Tiểu Trì lão sư còn đùa nữa à? Lũ nhóc thật sự sẽ nghĩ là anh không đến, chắc sẽ khóc mất.”

Có ý gì? Hàng chục đôi mắt lại chớp chớp nhìn về phía ghế phụ.

Yến Trì cười kéo cửa ra, làm mặt quỷ với chúng: “Không thật sự bị dọa sợ đấy chứ?”

Rất nhanh, báo ứng đến.

Yến Trì bị một đám khoai tây nhỏ dính người vây quanh, không thể nhúc nhích chân.

“Yến lão sư xấu quá, bắt nạt trẻ con!”

“Lão sư, con còn tưởng thầy không đến, con còn có bức tranh mới muốn cho thầy xem nữa.”

“Phê bình Tiểu Trì lão sư này!”

“Được rồi được rồi, là lão sư sai, để đền bù, chiều nay lão sư chơi trò chơi với các con được không?” Dỗ trẻ con à, chiêu này Yến Trì quá thành thạo.

“Được!!!”

“Con muốn chơi cướp ghế!”

“Không cần cướp ghế, muốn chơi thả khăn!”

“Các trò đó không vui, lão sư ơi, chúng ta chơi đóng vai gia đình đi.”

“......”

Quá nhiều người, mỗi đứa một câu, Yến Trì còn chưa kịp đáp lại đã bị vây quanh vào phòng học.

Quý Việt Đình và Viện trưởng Phương chậm rãi đi theo phía sau.

“Quý tiên sinh hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây, là TiểuTrì mời sao?”

“Vâng, buổi chiều vốn ở phòng làm việc của Yến Trì, vừa lúc rảnh rỗi nên cùng đến xem. Việc thi công xây dựng chắc không gây ảnh hưởng lớn đến mọi người chứ?”

“Không vấn đề gì, đội thi công mà Quý tiên sinh tìm được tốt quá, làm việc vừa nhanh lại vừa có trách nhiệm,” Viện trưởng Phương chân thành cảm kích,

“Lần trước có một đứa trẻ tự ý chạy ra ngoài vào công trường, chúng tôi tìm khắp nơi không thấy, lo lắng quá, cuối cùng bên thi công đã đưa cháu bé về an toàn.”

“Đó là những việc nên làm.”

Viện trưởng Phương xoa cằm, muốn nói mãi không thôi.

Chuyện này nói là thuộc bổn phận thì không hẳn, nhưng không làm tốt thì cũng có khối người, từ khi dự án viện phúc lợi khởi công, thái độ của Trường Ưng như thế nào, có để tâm hay không, ông đều thấy rõ.

Mỗi lần đối phương đến giao tiếp đều khách khí, không hề kênh kiệu, còn thường xuyên mang sách vở, văn phòng phẩm cho lũ trẻ.

Các doanh nghiệp thông thường không làm được đến mức này.

Còn về việc thái độ của ai đã ảnh hưởng đến Trường Ưng trên dưới, Viện trưởng Phương giờ đây cũng đại khái đã có câu trả lời trong lòng.

Đi đến cửa phòng học, nghe tiếng trẻ con cười đùa cùng giọng Yến Trì, Quý Việt Đình dừng bước, mở lời hỏi: “Yến Trì trước đây... hồi ở viện phúc lợi, thế nào ạ?”

“Cậu bé Tiểu Trì à, để tôi nghĩ xem, cũng hơn hai mươi năm rồi,” Viện trưởng Phương nói, “Năm cháu đến, tôi mới nhậm chức viện trưởng chưa lâu, nhiều việc còn chưa thạo, luống cuống tay chân.

Lúc đó lũ trẻ không đông như bây giờ, tiện nghi trong vườn cũng không tốt, đồ chơi thiếu, trẻ con không có chỗ để tiêu hao năng lượng, tự nhiên sẽ quậy phá, nên tôi luôn không ứng phó kịp.”

“Nhưng Yến Trì thì khác, cháu ngoan từ nhỏ, luôn một mình ôm quyển sách ngồi ở một góc xem, cũng không mấy khi nói chuyện.”

Trong phòng, Yến Trì đang cùng lũ trẻ xem sách vẽ.

“Ban đầu tôi tưởng cháu có chút trở ngại trong giao tiếp, sau này mới biết, cháu nhận ra tôi và các giáo viên khác quá bận rộn, nên muốn ngồi yên tĩnh, không gây thêm phiền phức cho chúng tôi.”

Quý Việt Đình đứng bên cửa sổ, ánh mắt chỉ dừng lại trên một người.

“Sau này các đứa trẻ khác lần lượt được nhận nuôi đi, tôi thấy rõ, cháu cũng muốn có một mái nhà. Cháu là một đứa trẻ thông minh, nhưng có lẽ chính vì quá trưởng thành sớm, nên nhiều người đến nhận nuôi đã chọn từ bỏ.

Dù sao, một đứa trẻ đã có tâm trí và thế giới quan trưởng thành sẽ khó bồi dưỡng tình cảm cha mẹ hơn, những điều này chúng tôi đều hiểu, cũng không trách lựa chọn của người ngoài, ai cũng không có lỗi.”

“Tiểu Trì không có nhiều bạn bè ở viện phúc lợi. Ngày người bạn cuối cùng của cháu được nhận nuôi đi, cháu thực sự không chịu nổi, lén chạy ra góc tường khóc.”

“Cháu rất kiên cường, trước đây có đứa trẻ bắt nạt cháu, cháu cũng không khóc... Đó là lần đầu tiên tôi thấy cháu rơi nước mắt.”

Ve biết đậu trên cây, kêu inh ỏi khiến lòng người phiền muộn.

Tiểu Yến Trì ngồi xổm ở một góc đầy rêu xanh, vừa đếm kiến vừa rơi nước mắt.

Nhưng nước mắt cậu bé quá lớn, rơi xuống không cẩn thận rớt vào đàn kiến, vài con kiến bị đập văng ra. Cậu bé trợn tròn mắt, rồi luống cuống xin lỗi.

Thút thít nói nhỏ: “Cháu xin lỗi... Cháu không cố ý...”

Viện trưởng Phương theo tiếng động tìm đến, lúc đó trời nắng gắt, khiến ông đổ đầy mồ hôi.

Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn đáng thương trước mặt, ông chỉ khẽ thở dài: “Tiểu Trì, lại đây, chúng ta đi vào.”

Tiểu Yến Trì quay người lại, đôi mắt to màu hổ phách ướt nhẹp, hàng mi đen dày bị nước mắt làm ướt, trở nên bết lại thành vài chùm.

“Ông Viện trưởng... Cháu không cẩn thận làm mấy con kiến bị ngất rồi.”

Viện trưởng Phương bị cậu bé chọc cười: “Nói gì vậy Tiểu Trì, kiến kiên cường lắm, chúng phải khiêng đồ vật lớn hơn cơ thể chúng nhiều như thế, còn sợ một giọt nước mắt của con sao?”

Tiểu Yến Trì lại cúi đầu, quả nhiên, mấy con kiến ban nãy còn ủ rũ đã hoạt động trở lại, một lần nữa quay về đội ngũ.

Viện trưởng Phương lau mồ hôi, nhìn hốc mắt đỏ hoe của Yến Trì, tưởng cậu bé còn chưa muốn trở vào.

Nhưng giây tiếp theo, đứa trẻ trước mặt lại hít hít mũi, từ trong n.g.ự.c móc ra một tờ khăn giấy duy nhất đưa cho ông.

“Ông Viện trưởng, ông, ông lau mồ hôi đi.”

Đó vốn là khăn giấy cậu bé muốn dùng để lau nước mắt cho mình.

Nhưng ông Viện trưởng vất vả quá, chảy nhiều mồ hôi như vậy, cho nên cậu không thể khóc, nếu không nước mắt chảy xuống lại làm ngất lũ kiến nhỏ mất.

“Đến giờ tôi vẫn không quên được tờ khăn giấy đó, bao nhiêu năm rồi, tôi gặp qua biết bao đứa trẻ, nhưng đứa trẻ hiểu chuyện và đáng thương như Trì thì thật sự là... haizz.” Viện trưởng Phương nói, giọng cũng run run.

Quý Việt Đình lẳng lặng lắng nghe, không bỏ sót một câu chữ nào.

 

back top