“......” Yến Trì nói không lại anh, lần nào cũng bị anh gài.
Chơi đùa với lũ nhóc thêm một lúc, Yến Trì nhìn thời gian, vỗ vỗ Quý Việt Đình.
Quý Việt Đình quay lại nhìn cậu.
“Còn một tiếng nữa, anh phải đi họp, từ đây chạy đến Trường Ưng mất một đoạn đấy.”
Yến Trì giúp anh cởi tạp dề. Viện trưởng Phương cũng đi vào, chuẩn bị gọi lũ trẻ về học.
Lũ nhóc vây quanh hai người lớn, quyến luyến không rời. Yến Trì từng đứa xoa đầu, hứa lần sau sẽ đến thăm chúng.
“Vậy phải mang cả bố về nữa nha, nếu không gia đình chúng con sẽ thiếu người!”
Ban đầu lũ trẻ có chút sợ Quý Việt Đình, dù sao anh là Alpha trưởng thành, lớn lên rất cao, nhìn lại có vẻ dữ dằn, trong lòng theo bản năng cảm thấy chú này khó nói chuyện.
Nhưng mà chú ấy ở trước mặt Tiểu Muộn lão sư lại rất dịu dàng nha. Chúng nhìn nhiều cũng không sợ nữa, còn quang minh chính đại kêu theo thân phận trong trò đóng vai gia đình.
Chúng đều không có bố, nên rất quý trọng người bố giả này.
Mắt Yến Trì cong cong, cũng đáp lời: “Được rồi, biết rồi.”
Chuyến về vẫn là Quý Việt Đình lái xe, anh lái ổn định. Yến Trì hơi mệt mỏi rã rời, đôi mắt mơ màng hỏi: “Không ngờ anh còn rất được trẻ con yêu thích.”
“Có sao, vừa rồi trước khi đi chúng nó kéo anh nói nhỏ, nói gì vậy?”
“Nói chú này của chúng con tính tình tốt lắm, rất dịu dàng,” Yến Trì chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh, “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Quý Việt Đình nghe vậy cười nhẹ: “Vậy anh còn thắt tạp dề chặt đến vậy?”
Nghĩ đến chuyện đó, Yến Trì lại quay đầu đi: “Ai bảo anh lắm lời.”
“Không cho lắm lời à?”
“...... Cũng không có,” Yến Trì không nhìn anh, “Ai mà quản được anh nói gì.”
Đèn đỏ phanh lại, cả hai đều theo quán tính lắc lư một chút.
“Đừng trốn nữa,” Quý Việt Đình quay mặt sang, “Vừa nãy tôi đã thấy, tai anh đỏ rồi.”
Bị chọc thủng, Yến Trì cũng không chột dạ, cậu giữ lưng thẳng: “Đỏ thì sao, ai bảo anh gọi tôi như thế.”
Quý Việt Đình thật ra rất mong Yến Trì có thể đáp lại, nhưng bây giờ nói những điều này còn quá sớm, anh cũng không tham lam đến mức đó.
“Vậy không nói chuyện này nữa, nói chuyện khác,” Quý Việt Đình dừng lại, “Kỳ mẫn cảm hình như tôi mơ hồ nhớ đã gọi anh bằng một cái tên khác, tiếc là tôi không nhớ rõ, còn anh thì sao, có ấn tượng không?”
Quý Việt Đình không nhắc tới thì thôi, anh vừa nhắc, những đoạn ký ức vụn vặt đó lại ùa đến với Yến Trì.
Cái kẹp kim loại lạnh lẽo và cứng rắn, từng chút chống đỡ về phía trước, lại kiểm soát lực độ cọ xát.
Cơ thể Alpha dán chặt từ phía sau, cùng với cánh tay gân xanh nổi lên siết chặt không ngừng.
Pheromone không thể bị khứu giác bắt giữ dệt thành lưới, làm không khí trở nên ẩm ướt và dính nhớp.
Alpha thiếu cảm giác an toàn khóa chặt cậu, không cho cậu rời đi mảy may.
Hốc mắt Alpha đỏ hoe, và lời khẩn cầu chật vật đó rơi vào tai Yến Trì, chỉ biến thành một câu:
“Bảo bối...”
“Không ấn tượng.” Yến Trì mặt không đổi sắc nói dối.
Không khí giữa cậu và Quý Việt Đình hiện tại đã đủ không thích hợp, nếu lúc này lại ném cái xưng hô đó ra, hôm nay sợ là khó mà kết thúc ổn thỏa.
“Thế à.” Quý Việt Đình dường như rất tiếc nuối.
________________________________________
Ngày hôm sau, Yến Trì tan làm về nhà, cửa phòng bị gõ vang, một kiện hàng được đóng gói kín mít được đưa đến tận cửa.
Nhân viên giao hàng tự mình bưng, cẩn thận đặt xuống.
“Xin hỏi ngài là Yến tiên sinh không?”
“Tôi là, kiện hàng này...?”
“Kiện hàng này là do Quý tiên sinh ủy thác chúng tôi đưa đến, vì tương đối quý giá, nên tôi có một biên lai cần ngài ký tên.”
Cậu nhân viên lấy ra giấy bút, Yến Trì ký tên mình lên đó.
Trở lại trong phòng, Yến Trì dùng d.a.o nhỏ từ từ rạch mở. Ánh sáng tràn vào, cậu cuối cùng cũng thấy rõ, bên trong hóa ra là một chậu Ngọc Lan Hương.
Quý Việt Đình hành động thật nhanh, cậu mới nhắc đến cách đó không lâu, đối phương đã mang hoa đến.
Yến Trì rất dễ mềm lòng, đối diện với Quý Việt Đình lại càng như vậy.
Cậu quét sạch đất bùn rơi ra vào thùng rác, lau sạch chậu hoa.
Chậu Ngọc Lan Hương đến từ Quý Việt Đình cứ thế hiên ngang vào nhà, chiếm cứ một góc có ánh sáng mặt trời tốt nhất trong nhà Yến Trì.
Yến Trì gọi điện thoại cho Quý Việt Đình.
Vừa kết nối, Quý Việt Đình liền hỏi cậu: “Nhận được hoa chưa?”
“Nhận được rồi, vừa mới xử lý xong,” Yến Trì dựa vào cửa sổ. Mùi hương của Ngọc Lan Hương chưa nở không đậm, chỉ có mùi cỏ cây rất nhạt, “Là anh tự mình chọn?”
“Đương nhiên.”
“Vậy sao lại nhờ nhân viên giao hàng đến đưa,” Yến Trì học theo giọng điệu của anh, “Lại không phải nhân viên giao hàng theo đuổi tôi.”
Quý Việt Đình cười lớn một tiếng: “Là tôi không đúng.”
Vừa dứt lời, anh lại nói: “Vậy nhà anh, cho tôi vào không?”
Nói là giao hàng tận nhà, còn về việc cuối cùng giao là hàng hay là người, thì khó nói.
Yến Trì khẽ hừ một tiếng: “Anh đến rồi hãy nói.”
Quý Việt Đình không khách khí: “Ngày mai thế nào?”
“Ngày mai làm sao?”
“Tối mai, tôi đến nhà anh nấu cơm cho anh ăn, coi như bồi tội vì không tự mình đến tặng hoa. Anh rảnh không?”
Được đằng chân lân đằng đầu.
Yến Trì nén khóe miệng: “Anh thật sự biết nấu cơm à, hương vị có được không, dở quá tôi không đồng ý đâu.”
“Cũng biết một chút, hương vị chắc là tạm được.”
Quý Việt Đình đã nói như vậy, thì hương vị chắc chắn là rất ngon.
“Vậy cần tôi chuẩn bị gì không, nói trước, nhà tôi chẳng có gì cả. Nếu anh cần tôi phụ giúp, tôi có thể rắc cho anh hai nhúm muối.”
“Không cần anh làm gì khác,” Quý Việt Đình như đang vuốt ve mèo, âm thanh nền có tiếng mèo “ha ha” dẫm nệm ngáy ngủ, “Giúp tôi thắt một cái tạp dề là được.”
