BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ ĐÁNH CẮP THÂN PHẬN

Chương 83

Sau giờ trưa tại quán cà phê.

“Anh Yến, tôi tính toán qua rồi, dựa theo kích cỡ phòng khách nhà anh, khu vui chơi cho mèo có thể thiết kế thành ba tầng, hoặc là tách ra làm hai cái, đặt ở hai khu vực khác nhau để bé mèo có thêm không gian hoạt động,” Nhà thiết kế vẽ vài nét trên bản vẽ, “Mô hình ba tầng sẽ mất nhiều thời gian chế tác hơn, nhưng lại có nhiều trò chơi hơn. Anh thấy thế nào?”

Yến Trì băn khoăn: “Có thể lấy hết không?”

Nhà thiết kế ngạc nhiên: “Dạ?”

“Loại hai cái và loại ba tầng, tôi nghĩ đều đặt vừa. Tôi thấy có đủ chỗ mà.”

“À, cái này thì đương nhiên được ạ.”

Đối mặt với mối làm ăn lớn, nhà thiết kế dốc hết tâm huyết: “Tôi sẽ cố gắng gửi bản vẽ chi tiết cho anh trong tuần này, các yêu cầu chỉnh sửa cụ thể anh cứ báo lại sau, chúng tôi sẽ điều chỉnh.”

“Được, vất vả cho cô.”

Cánh cửa tiệm cà phê đóng mở, tiễn khách xong, Yến Trì vươn vai kéo giãn gân cốt. Dù đã qua mấy ngày, nhưng thắt lưng anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Liễu Mộc Thanh liếc mắt, cười hỏi: “Nhìn cái tư thế này của cậu, là định xây lâu đài cho mèo của Quý Việt Đình trong nhà luôn à?”

“Đó cũng là mèo của tôi,” Yến Trì nhấn mạnh, “Cậu đừng nói như thể nó là con của gia đình đơn thân vậy.”

Ôi chao, cái vẻ bênh vực của anh ta kìa.

Liễu Mộc Thanh thong thả nhấp một ngụm cà phê: “Trước khi cậu và Quý Việt Đình thành đôi, nó chẳng phải là ‘đứa trẻ’ của gia đình đơn thân sao? Giờ thì sướng rồi, bố đã giàu, ‘mẹ’ cũng chẳng kém.”

Yến Trì cứ để mặc bạn bè trêu chọc, không phản bác. Tận dụng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, anh nhanh chóng mua sắm một loạt đồ chơi, cùng các vật dụng sinh hoạt theo cặp cho Ha Ha.

“Tớ sớm biết hai cậu sẽ thành đôi, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, giờ còn dọn về ở chung luôn rồi.”

Liễu Mộc Thanh tặc lưỡi, “Mà tớ hơi tò mò, sao lại là Quý Việt Đình dọn về nhà cậu, không phải cậu dọn sang nhà anh ấy à?”

“Hai đứa tớ tung xúc xắc, cái biểu tượng trên WeChat ấy,” Yến Trì giải thích, “Lúc đó đã nói, 1, 2, 3 thì ở nhà tôi, 4, 5, 6 thì ở nhà anh ấy. Cuối cùng ra số 1. Nhưng với tôi thì cũng như nhau thôi.”

“Hai cậu cũng tùy duyên gớm. Nói thật, ở trên địa bàn của mình vẫn thoải mái hơn, không cần thay đổi thói quen sinh hoạt, cũng không cần bận rộn dọn đồ đạc,”

Liễu Mộc Thanh phân tích, “Sau này tớ mà tìm được đối tượng để sống chung cũng phải thế này mới được. Đến lúc lỡ mà cãi nhau, tớ có thể trực tiếp bảo anh ta cút đi, thật là cứng rắn.”

Yến Trì không nghĩ nhiều đến vậy, đối mặt với Quý Việt Đình, mọi giới hạn của anh đều được hạ thấp.

Trước kia anh không tin rằng “đầu óc mê muội vì tình yêu” đáng sợ đến mức nào, giờ tự mình nếm thử một chuyến, mới biết hai chữ “yêu thích” khiến người ta trở nên hồ đồ ra sao.

Đại khái chính là, một khi gặp người kia, mọi thứ khác đều gác lại, trong mắt, trong lòng chỉ còn mỗi người ấy.

“À này Tiểu Trì, cậu có biết không, lúc cậu từ ngoài bước vào, tin tức tố trên người cậu đậm đặc đến mức nào không?”

“Có hả?” Yến Trì kéo cổ áo mình lên ngửi, thầm nghĩ gần đây anh và Quý Việt Đình cũng không làm gì quá đáng.

Đêm đầu tiên tuy cuồng nhiệt, cả hai đều chưa đã thèm, nhưng vì lịch làm việc gần đây dày đặc, họ không thể tiếp tục lộn xộn như vậy.

Những lần sau, cách giải quyết của họ cũng tương đối văn nhã hơn.

Không ngửi thấy mùi gì khác ngoài hương thơm thoang thoảng còn sót lại của nước giặt và nước xả vải, Yến Trì ngước mắt nói: “Tôi cũng không biết tin tức tố của anh ấy rốt cuộc là mùi gì nữa.”

“Để tớ dùng ngôn từ nghèo nàn của mình tả cho cậu nghe... Nó ngọt đậm đặc lắm, ngửi lâu lại bắt đầu thấy đắng, cuối cùng còn hơi nồng và gây khó chịu. Khụ khụ, nhưng tin tức tố của nhà cậu đẳng cấp cao quá, tớ ngửi còn muốn nôn.” Liễu Mộc Thanh bắt đầu thấy chóng mặt.

“Ngọt rồi sau đó đắng, Vãn Hương Ngọc quả thực là như vậy.” Nhưng tin tức tố không thể hoàn toàn đồng nhất với hương hoa, trong lòng Yến Trì vẫn luôn có nghi ngờ. “Mộc Thanh, tôi mơ hồ nhớ lại, hồi cấp ba từng có người nhắc đến tin tức tố của Quý Việt Đình.”

“Thật hả, họ nói thế nào?”

“Họ nói là hoa hồng trắng,” Yến Trì hỏi lại, “Giờ cậu có ngửi thấy mùi đó không?”

Nghe vậy, Liễu Mộc Thanh lại ghé sát ngửi thử một lần, rồi lắc đầu: “Tớ không nhạy cảm với mùi hương như cậu, nhưng cậu nói hoa hồng trắng, tớ thật sự không đoán ra.”

“......” Yến Trì không hỏi thêm nữa.

Trước khi chia tay, Yến Trì đi đến quầy gói thêm một hộp bánh kem.

Biết Yến Trì vì công việc mà ít khi ăn đồ ngọt, Liễu Mộc Thanh cười trêu: “Mang về cho anh ấy à?”

Câu trả lời không cần phải nói.

Từ quán cà phê quay về RH, Yến Trì có chút thất thần.

Đậu xe xong, khu công nhân bên kia đang ồn ào, vây quanh một đám người.

Yến Trì lại gần mới phát hiện, là Lương Ứng Văn đã đi công tác ở Mỹ về, anh đang phát quà lưu niệm cho mọi người. Đồ vật không quá đắt tiền, nhưng cũng là một tấm lòng.

“Hợp tác diễn ra suôn sẻ chứ?” Yến Trì cởi áo khoác, cùng Lương Ứng Văn vào phòng làm việc của mình.

“Cũng được, rất thuận lợi,” Lương Ứng Văn kéo một chiếc ghế ngồi xuống, “Đối tác là một người đàn ông da trắng lớn tuổi, lúc mới tiếp xúc tôi còn tưởng anh ta là một ông già khó tính, sau này mới thấy, người đó khá dễ nói chuyện, đối với tôi cũng rất khách khí, thật là hiếm.”

Lương Ứng Văn vốn rất giỏi giao tiếp, đối tượng hợp tác từng tiếp xúc qua không có một vạn cũng có tám ngàn, lần gặp gỡ này, thật sự được xem là tốt.

Thấy Yến Trì loay hoay sắp xếp đồ đạc, Lương Ứng Văn lại nói: “Tiểu Trì, cậu không thấy có gì đó không đúng sao?”

“Chỗ nào không đúng?” Yến Trì không hiểu.

“Lần này tôi đi, đối tác bên kia có nhắc đến một cái tên, nói gì đó Theron blah blah, nói chung là không nghe rõ, anh ta nói nhanh quá.” Lương Ứng Văn nuốt nước bọt, “Cái tên này tôi không quen, nhưng nếu không đoán sai, hẳn là Quý Việt Đình nhỉ?”

Theron? Yến Trì sửng sốt, gật đầu: “Đúng là anh ấy, đó đại khái là tên tiếng Anh của anh ấy.”

“Thật hả, người theo đuổi của cậu giỏi thật đấy, giúp chúng ta chốt được một mối làm ăn lớn như vậy.” Lương Ứng Văn mừng ra mặt, ai mà chẳng thích tiền.

“Không phải người theo đuổi.”

“Hả?”

“Hiện tại chúng tôi là quan hệ yêu đương chính thức,” Yến Trì hơi ngẩng cằm, “Đó là người yêu của tôi.”

Lần này đến lượt Lương Ứng Văn ngạc nhiên, một lúc sau, anh vỗ tay: “Chúc mừng, chúc mừng. Mà chuyện này... cũng chỉ là sớm muộn thôi.”

“Sao ai cũng nói vậy, chẳng lẽ tôi biểu hiện rõ ràng đến thế?” Yến Trì buồn bực.

“Còn ai nữa, chắc không phải Liễu Mộc Thanh chứ, ha ha ha,” Lương Ứng Văn cười lớn, sau chuyến đi thoát mật thất, quan hệ giữa anh và Liễu Mộc Thanh cũng coi như ổn.

“Giáo sư Yến, có những suy nghĩ cậu không cần thể hiện ra mặt, những người xung quanh tự nhiên cũng có thể cảm nhận được. Hơn nữa, cậu đối xử với Quý Việt Đình khác biệt rõ như ban ngày, còn cần phải đoán sao?”

Nhìn vẻ mặt trầm tư của Yến Trì, Lương Ứng Văn nói tiếp: “Hồi cấp ba hai người chắc chắn không đơn giản đâu, bằng không hai khối băng gặp lại nhau sau bao nhiêu năm, sao lại bùng cháy ngay được? Vô lý quá.”

Không đơn giản? Chuyện nào cơ. Họ thật sự là đơn giản không thể đơn giản hơn.

Yến Trì xua tay: “Anh đừng nói bậy. Hồi cấp ba tôi với anh ấy nói chuyện với nhau được mấy lần đâu, làm gì có chuyện không đơn giản.”

“Cậu nói vậy thì tôi càng tò mò, Quý tổng trước kia là người như thế nào?”

“Trước kia ư... Thật ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, nói ra cũng chỉ còn lại ấn tượng mơ hồ.”

Yến Trì vừa nghĩ vừa mô tả cho Lương Ứng Văn nghe về Quý Việt Đình thời cấp ba.

Giờ đã ở bên nhau, Lương Ứng Văn cũng không phải người ngoài, Yến Trì tự nhiên không kiêng dè chia sẻ về tình cảm thời học sinh của mình.

Nhưng nghe xong, trên mặt Lương Ứng Văn lại hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.

“?”

“Anh sao vậy?”

“Không phải... Nghe cậu tả, tôi có cảm giác Quý Việt Đình hồi đó còn biết giả vờ lắm. Cậu thấy anh ấy thờ ơ với cậu, nhưng tôi lại không thấy thế.”

Yến Trì ngẩn người, nhìn sang.

 

back top