Những ngón tay kẹp chặt cổ họng cậu ta từ từ siết lại.
Yết hầu dưới lòng bàn tay tôi khẽ nhúc nhích đầy khiêu khích qua một lớp da mỏng.
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cậu bạn thân vừa thốt ra lời lẽ ngông cuồng.
Nhưng người dưới thân tôi không những không biết hối cải, còn buông lời vô lối:
"Mạnh tay chút nữa đi."
Tôi nheo mắt lại, dùng sức nơi các đầu ngón tay.
Tần Trác ung dung nhìn thẳng vào mắt tôi.
Rõ ràng người bị chế ngự là cậu ta, nhưng người chịu thua lại là tôi.
Tôi bực bội ngồi thẳng dậy, lên án:
"Cậu không thể lần nào cũng như thế này được!"
Mỗi lần tôi hẹn hò, hoặc là nó vô cớ biến thành cuộc đi chơi ba người, hoặc là bị cậu ta chêm vào những lời đùa giỡn, phá tan bầu không khí.
Lần này còn quá đáng hơn, cậu ta trực tiếp loan tin ra ngoài, rằng ai dám ở bên tôi là đối đầu với Tần gia.
Tôi chỉ biết cậu ta không muốn thấy tôi thoát ế, không ngờ lại có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi đến mức này.
"Tôi nhận thua là được chứ gì, cuộc thi đấu trước đây của chúng ta hủy bỏ, đừng hành tôi nữa."
Chuyện thi đấu này đã có từ lâu.
Tần Trác, từ bé đến lớn, là "con nhà người ta" trong miệng các bậc phụ huynh, và là cơn ác mộng trong mắt bạn bè cùng trang lứa.
Sau khi mẹ tôi lại một lần nữa lấy Tần Trác ra để chê bai tôi, tôi tức giận quyết định làm một cú lớn.
Thề phải vượt qua cậu ta.
Nhưng cậu nhóc này năm nào cũng đứng đầu khối, lên đại học vẫn là quán quân của khoa.
Con đường học tập rõ ràng là không thể đi được rồi, vậy thì chuyển sang rèn luyện thể chất.
Tôi cày cuốc phòng gym nửa năm trời, hùng hồn đến sân bóng rổ tìm Tần Trác.
Lúc đó cậu ta vừa kết thúc một trận đấu, áo đấu ướt đẫm mồ hôi, dán vào người, làm nổi bật thân hình săn chắc.
Các fan cuồng vây quanh cậu ta hò reo.
Nhưng cậu ta lại liên tục tìm kiếm điều gì đó trong khu khán giả, vẻ mặt lạnh nhạt, cao ngạo và khó gần.
Cho đến khi nhìn thấy tôi, cả người cậu ta lập tức bừng sáng.
"Tôi thắng rồi."
Cậu ta bước nhanh tới, đôi mắt sáng rực, như thể đang chờ được khen thưởng.
"Thấy rồi, cú quyết định trong giây cuối, quá đỉnh!"
Tôi đ.ấ.m nhẹ vào vai cậu ta một cái, giọng nói vẫn còn chút kích động chưa tan.
Khen được nửa chừng, tôi chợt nhớ ra mục đích chuyến đi này của mình.
Không thể làm tăng sĩ khí của kẻ địch, làm giảm uy phong của mình được.
Tôi ho khan hai tiếng, hạ giọng:
"Cho cậu xem một thứ hay ho này."
Tần Trác ghé sát đầu lại.
Đám đông đang xôn xao bỗng nổi lên một trận náo động nhỏ.
Tần Trác khẽ liếc mắt, không khí đột nhiên tĩnh lặng.
Tôi không mấy bận tâm, vén áo lên, kéo cạp quần xuống, để lộ thành quả nửa năm nỗ lực:
"Cơ bụng, sáu múi, cậu có không?"
Tần Trác nghẹn lời, vội vã nghiêng người che chắn những ánh mắt tò mò phía sau.
"Lần này thi cái này à?"
Tôi phấn khích gật đầu.
Nửa năm nay tôi vắt óc tìm kiếm lợi thế trước Tần Trác, nhưng lần nào cũng bị cậu ta gạt phăng đi một cách nhẹ nhàng.
Lần này nhất định phải thắng cậu ta!
Tần Trác ra hiệu cho tôi cùng đi đến phòng thay đồ.
Vừa đi được hai bước đã kéo tay tôi chạy.
"Cho tôi xem."
Tần Trác đẩy tôi dựa vào tủ đựng đồ trong phòng thay đồ.
Hơi thở ẩm ướt phả vào vành tai, gây ra một cảm giác ngứa ran tê dại.
Tôi rụt cổ lại, có cảm giác rợn tóc gáy như bị dã thú theo dõi.
Nhưng, không được nhát gan!
Tôi dứt khoát cởi áo trên, nghênh mặt về phía Tần Trác:
"Thế nào? Kinh chưa?"
Tần Trác hơi cụp mắt xuống, ánh mắt thăm thẳm như có thực thể, lướt từ cơ bụng xuống eo, rồi đi lên, chuyển qua xương vai, và dừng lại ở khóe môi.
Cuối cùng, hai người nhìn thẳng vào nhau.
Bầu không khí có vẻ không đúng lắm.
Tôi vẫn cứng cổ hỏi lại:
"Có phải tôi thắng cậu rồi không?"
"Đẹp mắt, nhưng chưa chắc đã 'dùng được', phải kiểm tra mới biết thắng hay chưa."
Tần Trác có lẽ bị tôi trấn áp nhưng không muốn chịu thua, cố gắng vùng vẫy bằng mọi cách.
"Được, cậu nói xem phải kiểm tra thế nào?"
Cơ bụng của tôi đây là luyện tập thực sự mà ra, tuyệt đối không sợ bất kỳ thử thách nào!
Tần Trác nuốt nước bọt một cái rõ mạnh, đẩy tôi vào buồng tắm vòi sen phía sau:
"Tôi kiểm tra của cậu, cậu kiểm tra của tôi."
