Buổi học sáng sớm luôn mang theo sự mệt mỏi lười biếng.
Giáo sư trên bục giảng đọc PowerPoint một cách cứng nhắc, thỉnh thoảng liếc mắt cảnh cáo những sinh viên đang lén lút ăn sáng và nói chuyện riêng.
So với họ, những người như tôi ngủ quên trời đất lại không nằm trong phạm vi quan tâm của thầy.
"Tối qua đi tòm tem với ai à?"
Đến phần kiến thức thi cử, bạn cùng phòng đ.ấ.m tôi một cái để gọi tôi tỉnh.
Tuyến thể đang chịu sự giày vò bị đánh mạnh, tôi đau đến mức muốn "xoắn ốc thăng thiên".
Đầy rẫy những lời chửi thề phải nuốt ngược vào bụng dưới ánh mắt sắc như d.a.o của giáo sư.
Tôi dụi đi những giọt nước mắt sinh lý vì đau, bực bội nằm bò ra bàn ghi chép.
"Mẹ nó! Khóc à? Tiểu Thước tử, rốt cuộc cậu bị làm sao? Không lẽ bị người ta 'ăn chùa' rồi?"
Lời nói như sấm sét.
Tôi không tìm ra góc độ nào để phản bác.
Không chỉ bị "ăn chùa", mà còn là đầu người do chính tôi dâng lên.
Về đến ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn thấy dấu vết tôi che dưới khăn quàng cổ, ai nấy đều sốt ruột.
"Thằng khốn nào dám ức h.i.ế.p người của phòng 419 bọn này! Anh mày sẽ phế nó!"
"Cả người của Tần Trác mà cũng dám đụng, thằng này không muốn sống nữa à?"
Tôi vội vàng cắt ngang:
"Cái gì mà người của Tần Trác? Liên quan gì đến cậu ta?"
Mọi người lộ ra vẻ mặt "biết rồi còn hỏi":
"Ai mà chẳng biết Tần Trác coi cậu như con ngươi mà bảo vệ?"
"Hồi quân sự ngày nào cũng mang nước cho cậu tám trăm lần."
"Cậu bong gân chân, cậu ta ngày nào cũng cõng cậu lên xuống lầu, đi vệ sinh còn đỡ cậu."
"Ngoài cậu ra, cậu thấy cậu ta đối xử với ai như vậy chưa?"
"Đây mới chỉ là những gì bọn này thấy, những chỗ không thấy được thì không biết cậu ta tốt với cậu đến mức nào."
Anh Cả và anh Ba cứ thế nói qua nói lại, định nghĩa mối quan hệ giữa tôi và Tần Trác.
Tôi bị mạch não mới lạ của họ làm cho "cháy xém".
Mặc dù những gì họ nói đều là sự thật, nhưng... đó là những gì tôi xứng đáng được hưởng!
Tôi giúp cậu ta vượt qua kỳ Mẫn cảm miễn phí, cậu ta đối xử tốt với tôi một chút là lẽ thường tình.
Nhưng bệnh tình của Tần Trác không tiện tiết lộ ra ngoài, tôi chỉ có thể kiên quyết khẳng định hai người hoàn toàn trong sạch, chỉ là quan hệ tốt.
Anh Cả nửa tin nửa ngờ:
"Thiệt không?"
"Bao thật! Không thật thì điểm sáu cấp của tôi chỉ được 424!"
Anh Ba chu đáo đưa điện thoại:
"Vậy thì dễ rồi, hai đứa quan hệ tốt như vậy, cậu cứ nói thẳng với Tần Trác, cậu ta chắc chắn sẽ xử lý thỏa đáng hơn bọn này ."
Cái này...
Chiếc điện thoại quay một vòng trong tay tôi, rồi chui vào túi quần.
"Cũng không thân đến mức đó, thực ra là tôi tự nguyện, chỉ là nhất thời không kiểm soát được lực đạo, không cần làm quá lên như vậy."
Tôi ậm ừ cho qua chuyện.
Mọi người đều là Beta, chắc không phát hiện ra đây là "tác phẩm" của Alpha.
Thấy tôi nói vậy, họ quả nhiên không truy hỏi nữa, chuyển chủ đề:
"Thằng nhóc này, lén lút thoát ế sau lưng tổ chức, còn dám khoe khoang tình yêu! Đối phương là ai? Gọi ra ăn bữa cơm đi!"
Tôi lại thấy khó xử, ấp úng một hồi, chỉ nói lần sau có cơ hội, hôm nay mời họ uống trà sữa trước.
Cuối cùng cũng trốn thoát khỏi ký túc xá, sau lưng tôi toát cả mồ hôi lạnh.
Sao họ lại nghĩ Tần Trác thích tôi?
Tôi và Tần Trác...
Tôi rùng mình, buộc mình phải chấm dứt những tưởng tượng hoang đường này.
Sau khi tôi đi, Anh Cả gọi điện thoại cho Tần Trác:
"Cậu đang ở đâu? Vợ bị người ta cướp đi rồi mà không biết!"
Tần Trác ba ngày sau mới quay lại trường.
Không nói một lời đã xuất hiện ở ký túc xá của tôi.
Làm tôi sợ đến mức quay lưng định chạy, nhưng bị Anh Cả chặn lại:
"Trốn gì? Người ta đợi cậu lâu rồi, còn mang cho cậu một thùng đồ ăn vặt lớn như thế này."
Tần Trác dường như đã lường trước được phản ứng của tôi, cúi xuống nói một câu vào tai tôi.
Lần này không cần mọi người thúc giục, tôi ngoan ngoãn đi theo cậu ta ra ngoài.
