BẠN TỪ NHỎ ALPHA KHÔNG MUỐN TÔI THOÁT Ế

Chương 7

Ngọn lửa hy vọng sắp bùng cháy trong mắt Tần Trác lại một lần nữa tắt ngúm.

Cậu ta gỡ tay tôi ra:

"Cũng là lừa cậu thôi, Pheromone của Alpha không thể lưu lại trong cơ thể Beta."

Tôi không chịu buông tha, ôm chặt lấy cánh tay Tần Trác.

Không thể để cậu ta cứ thế rời đi, trực giác mách bảo tôi như vậy.

Tần Trác hít sâu một hơi:

"Cánh tay của tôi chỉ để vợ tôi khoác."

"Keo kiệt," tôi đành buông cậu ta ra, "Cậu giận rồi à?"

"Không."

"Vậy cậu cười một cái đi."

Tần Trác dùng ánh mắt biểu thị: Cậu là đồ ngốc à?

Tôi đương nhiên không phải, nhưng bây giờ tôi thực sự rất hoảng loạn.

Một sự hoảng loạn không thể nói rõ tên.

"Cậu cười một cái tôi sẽ để cậu đi."

Tôi kiên quyết.

Tần Trác nhếch khóe môi:

"Tôi về bù lại ghi chép mấy ngày nay, mai mang bánh bao nhỏ ở căng tin số ba cho cậu."

Bóng dáng Tần Trác cuối cùng vẫn từng bước một mờ dần khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi thất thần trở về ký túc xá, luôn cảm thấy mình đã đánh mất điều gì đó.

Trong ký túc xá, bạn cùng phòng đang chơi game ba người, trận đấu vô cùng căng thẳng.

Còn tôi chỉ thấy họ ồn ào.

"Cái vẻ mặt gì thế, thất tình à?"

Một bạn cùng phòng nhận ra sự khác lạ của tôi, dựa vào "mùi dưa" trên người tôi mà xích lại gần.

Những người khác cũng lắng tai nghe.

Tôi do dự một chút, vẫn quyết định hỏi kinh nghiệm từ tình thánh Anh Ba:

"Không phải tôi, là một người bạn của tôi.

"Cậu ấy có một người bạn rất đặc biệt đột nhiên tỏ tình với cậu ấy, rồi lại nói là đùa thôi, bây giờ cậu ấy rất khổ sở."

Anh Ba "à" một hồi lâu, thận trọng hỏi:

"Bạn cậu đang khổ sở vì điều gì?"

Đúng vậy, khổ sở vì điều gì?

Không thích thì từ chối.

Tần Trác lừa tôi, nhưng tôi cũng chẳng mất mát gì.

Vậy nếu cậu ta thực sự... thích tôi thì sao?

Tôi sờ lên khuôn mặt nóng ran, không thể giải thích được cảm giác mất mát bao trùm này.

"Không có gì đâu, các cậu cứ chơi tiếp đi."

Tôi trèo lên giường.

Anh Cả đang cúi đầu gõ phím lia lịa đột nhiên xen vào:

"Vậy thì người bạn này của cậu chắc chắn yêu tên kia đến chết, yêu mà không tự biết nên mới khổ sở."

"Hả?"

Tôi bước hụt chân, đập trán vào thanh chắn giường phát ra một tiếng động lớn.

Không kịp để ý cái trán bị đập đỏ, theo bản năng phản bác khả năng hoang đường đó:

"Nói bậy, tôi... bạn tôi sao có thể thích cậu ta!"

"Không sao chứ? Cậu đâu phải là bạn cậu, sao cậu biết cậu ấy nghĩ gì?"

Tôi cứng miệng: "Cậu đâu phải là tôi, sao cậu biết tôi không biết bạn tôi nghĩ gì?"

Tôi ôm đầu "đùng đùng đùng" trèo lên giường, kéo rèm lại, không quan tâm đến ai nữa.

Một cuộc điện thoại giao hàng phá tan những suy nghĩ hỗn loạn càng thêm vô trật tự.

Mặc dù tôi đã khẳng định mình không gọi đồ, đối phương vẫn nhất quyết bắt tôi xuống lầu nhận.

Tôi nhìn lọ thuốc xoa bóp trong tay đầy dấu chấm hỏi.

Tin nhắn của Tần Trác xuất hiện đúng lúc:

【Thuốc bôi cổ, nếu chỗ khác bị va đập cũng có thể dùng.】

Hừ!

Ai thèm chứ.

Tôi không nhịn được cong môi cười.

Ngày mai nhất định phải nói chuyện rõ ràng với cậu ta.

Nhưng suốt một tuần sau đó, tôi không hề gặp Tần Trác.

Ngay cả việc gửi đồ cho tôi cũng qua tay người khác.

Nỗi phiền muộn trong lòng như một bài hát chưa hoàn thành, bị sự né tránh của Tần Trác kéo dài vô tận.

Không biết lúc nào nó sẽ nhảy ra từ một góc, quấn lấy mọi suy nghĩ lên Tần Trác.

Lần nữa nghe được tin tức của Tần Trác, lại là từ những lời bàn tán của người qua đường.

"Hoa khôi khoa tiếng Anh Bùi Y Y và hotboy khoa Tài chính Tần Trác hẹn hò rồi!"

"Nghe nói Tần Trác độc thân là vì Pheromone có vấn đề, Bùi Y Y khi phân hóa thành Omega cũng xảy ra sự cố, Pheromone của hai người lại hoàn toàn tương hợp."

"Trời ơi, đây chính là 'trời sinh một cặp' trong tiểu thuyết rồi!"

...

 

back top