BẤT NGỜ XUYÊN THÀNH HOÀNG TỬ PHÁO HÔI BỆNH TẬT PHẢI ĐI HÒA THÂN

Chương 10

Sau đó ta chuyển đến Thiên Hành Điện, cùng ăn cùng ngủ với Huyền Kinh Mặc.

Không còn cách nào khác, hắn muốn ta mỗi ngày sưởi ấm giường cho hắn, còn cùng nhau thức dậy.

Ta mặt ủ mày ê, cảm thấy cuộc đời vô vọng.

Có lẽ vì trong lòng nghĩ đến chuyện này, mặc dù sáng sớm hôm đó Huyền Kinh Mặc không gọi ta, nhưng ngay khoảnh khắc hắn động người ta vẫn tỉnh dậy.

Không tỉnh thì không biết, tỉnh rồi mới giật mình kinh hãi.

Cứ tưởng ôm là cái lò sưởi lớn trong mơ, không ngờ ngoài đời thực ta lại bám chặt lấy hắn!

Là kiểu một tay ôm chặt eo hắn, một chân gác lên đùi hắn, đầu còn gối lên người hắn, mặt áp vào cơ n.g.ự.c hắn.

Đứng hình mất vài giây, ta đột ngột rụt lại.

Kinh hoàng thất sắc: "Hoàng thượng thứ tội."

Huyền Kinh Mặc thần sắc không đổi, thong thả chỉnh lại vạt áo bị ta "chà đạp" đến rối bời, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Ồ? Mộ khanh có tội gì?"

Bộ não không mấy minh mẫn xoay chuyển hồi lâu, ta mới thăm dò thốt ra vài chữ: "... Tội chạm vào quân vương?"

Huyền Kinh Mặc có lẽ bị chọc tức, tức quá hóa cười một tiếng.

Sau đó nói: "Thôi, Trẫm cũng không phải là người so đo như vậy."

Nghe có vẻ là không tính toán.

Ta thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên.

Huyền Kinh Mặc đứng dậy thay y phục.

Ta không dậy, kéo chăn lên che kín người, chỉ để lộ cái đầu, sau đó chậm rãi ngáp một cái.

Ta đang đánh cược rằng Huyền Kinh Mặc đã quên những lời hôm qua hắn nói.

Mặc quần áo rửa mặt xong, Huyền Kinh Mặc nhìn ta một cái, vậy mà không nói gì, bước ra khỏi tẩm điện.

Ta reo hò trong lòng "Yes", nhìn bóng dáng cao lớn của nam nhân dần biến mất khỏi tầm mắt, rồi lại nhắm mắt lại.

Không còn cách nào khác, ta thể chất yếu ớt, sợ lạnh, thích ngủ nướng.

Kiếp sau cơ thể tốt hơn nhất định sẽ dậy sớm!

 

 

back top