BẤT NGỜ XUYÊN THÀNH HOÀNG TỬ PHÁO HÔI BỆNH TẬT PHẢI ĐI HÒA THÂN

Chương 17

Gần đây cơ thể ta nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn như trước đây luôn cảm thấy mơ màng, ngủ mãi cũng không tỉnh.

Chắc là phương thuốc đã có hiệu quả, sau khi uống thuốc lâu như vậy, cơ thể ta cuối cùng cũng khỏe hơn một chút.

Bây giờ ta cũng bắt đầu tập luyện một số bài tập nhẹ nhàng.

Chẳng hạn như cùng Huyền Kinh Mặc đi dạo trong hậu hoa viên sau bữa ăn.

Ngày hôm đó Huyền Kinh Mặc không cần thượng triều.

Ta cũng phá lệ tỉnh dậy từ rất sớm.

Nhưng gần đây thời tiết trở lạnh, nằm trong chăn vẫn thoải mái hơn, nên ta không chịu dậy.

Ta và Huyền Kinh Mặc làm trò trên giường.

Đã sớm nhìn thấu bản chất "hổ giấy" của hắn, giờ đây ta cũng "phóng túng" hơn rất nhiều trước mặt hắn.

Tay ta rất tự nhiên luồn vào trong áo lót, sờ mó cơ bụng hắn.

Sờ từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, xoay vòng sờ...

Sờ đến mức nhiệt huyết dâng trào quên cả trời đất, trong lòng chỉ còn lại sự ngưỡng mộ và khát khao.

Đến nỗi không nhận ra ánh mắt cháy bỏng sâu thẳm trong mắt nam nhân.

Cho đến khi hắn nắm lấy tay ta, hôn lên một cách dồn dập, ta mới nhận ra sự việc không đúng.

Khi hắn đè xuống, cơ thể dán sát vào nhau khiến ta lập tức cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt ở một nơi nào đó của nam nhân.

Cứng rắn, nóng bỏng...

Đó không phải là cơn cương cứng buổi sáng thì là cái gì.

Vì lo lắng cho cơ thể ta, thực ra chúng ta vẫn luôn chưa đi đến bước cuối cùng.

Nhưng vị Đế vương đang tuổi sung mãn đã "tàn phá" tay và chân ta không biết bao nhiêu lần rồi.

Ta cảm thấy làm chuyện này vào sáng sớm không thích hợp cho lắm.

Thế là kết thúc nụ hôn, ta muốn đẩy hắn ra để cả hai bình tĩnh lại.

Nhưng Huyền Kinh Mặc ôm chặt lấy ta, giọng nói khàn khàn lọt vào tai ta: "Mộ khanh thật lắm thủ đoạn."

"Bệ hạ, sáng sớm mà." Ta hoảng hốt đẩy n.g.ự.c hắn: "Hay là chúng ta bảo Ngự Thiện Phòng nấu một bát canh mướp đắng đến..."

Phần còn lại của câu nói lại bị nụ hôn cháy bỏng chặn lại trong bụng.

 

 

back top