BẤT NGỜ XUYÊN THÀNH HOÀNG TỬ PHÁO HÔI BỆNH TẬT PHẢI ĐI HÒA THÂN

Chương 5

Ăn xong, ta thấy Huyền Kinh Mặc vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Lòng ta thắt lại.

Đêm hôm khuya khoắt này, lại là đêm tân hôn, lẽ nào hắn...

Từ xưa đế vương là sắc phôi mà.

Xem ra đêm nay trinh tiết của ta không giữ được rồi.

Ta lén hít một hơi thật sâu, căng thẳng siết chặt ống tay áo, hỏi: "Bệ hạ muốn thị tẩm không?"

Vừa nói ra ta đã thấy câu này có gì đó không ổn. Vội vàng bổ sung: "Ta thị tẩm, ta thị tẩm."

"Ngươi?"

Huyền Kinh Mặc quét mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, cười như không cười: "Chỉ sợ khi Trẫm còn chưa tận hứng, Mộ khanh đã cưỡi hạc quy tiên."

"Thôi, cách c.h.ế.t này không được thể diện lắm, truyền ra ngoài khó tránh bị người ta chê cười."

Ta: "..."

Ý gì đây?

Tuy nhiên, không cần dâng hiến bản thân vẫn là tốt hơn.

Ta cởi bộ hỉ phục nặng nề, nằm xuống giường, thoải mái thở dài một hơi.

Ánh mắt liếc thấy Huyền Kinh Mặc cũng cởi áo đi về phía giường, ta vội vàng lăn vào trong nhường chỗ cho hắn.

Hai người nằm xuống.

Tuy chiếc giường này khá lớn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc nghe thấy hơi thở của đối phương.

Huyền Kinh Mặc nằm ngửa nhắm mắt, không biết đã ngủ chưa.

Ta vừa mệt vừa buồn ngủ, không có thời gian nghĩ nhiều, rất nhanh nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, ta bị cơn đau quặn ở bụng đánh thức.

Ta ôm cái bụng vừa trương vừa đau, mặt mày nhăn nhó như đeo mặt nạ đau khổ.

Lúc đầu ta còn cố giữ ý tứ, không dám đánh thức Huyền Kinh Mặc.

Sau đó thực sự đau không chịu nổi, lăn qua lộn lại hai vòng.

Đối diện với đôi mắt đột nhiên mở ra của Huyền Kinh Mặc, ta run rẩy mở lời: "Bệ hạ, thần e rằng thật sự phải cưỡi hạc quy tiên rồi..."

"..."

Thế là nửa đêm hắn lại truyền Thái y đến.

Thái y giải thích đơn giản rằng ta đã ăn quá nhiều cùng một lúc, dạ dày không chịu nổi.

Huyền Kinh Mặc nhìn ta, lông mày khẽ nhíu lại. Dường như hắn không thể hiểu nổi sao trên đời lại có người bệnh yếu như ta.

 

 

back top