Sau hôm đó, Huyền Kinh Mặc thường xuyên triệu ta.
Có lẽ là hắn bận rộn nên không muốn nhìn thấy người khác nhàn rỗi chăng.
Nhưng ta đến thư phòng cũng chẳng có ích gì.
Hoặc là ngủ gật, hoặc là ăn bánh ngọt của hắn, hoặc là nhìn chằm chằm hắn ngẩn người.
Có lần còn bị hắn bắt tại trận.
"Ngươi đang làm gì?"
Phát hiện Huyền Kinh Mặc nhìn sang, ta vội vàng ngồi thẳng dậy cái thân thể mềm nhũn, nghiêm trang: "Đang chiêm ngưỡng phong thái anh tuấn của Bệ hạ."
Huyền Kinh Mặc: "Đẹp không?"
"Đó là lẽ đương nhiên." Ta thốt ra ngay: "Bình thường đã khí vũ hiên ngang rồi, Bệ hạ khi làm việc lại càng thêm mị lực."
"Miệng lưỡi trơn tru."
Huyền Kinh Mặc quay mặt đi không nhìn ta nữa, nhìn kỹ khóe miệng hắn dường như nhếch lên một độ cong rất nhỏ.
Nhưng ta không dám nhìn lâu, không dám chắc chắn lắm.
Cũng không phải lần nào cũng ở thư phòng, thỉnh thoảng chúng ta sẽ đến Ngự Hoa Viên ngồi ngắm cảnh, uống trà.
Khí hậu Nam Thịnh thực ra ôn hòa hơn Đông Khải một chút, cộng thêm hôm nay thời tiết đẹp, ta đã cởi bớt một lớp áo lót bên trong.
Không ngờ ta vẫn đánh giá quá cao bản thân mình.
Trời quang mây tạnh, trong vườn trăm hoa đua nở, rực rỡ muôn màu.
Ta nhấp từng ngụm trà hoa nhài nhỏ, cảm thán quả nhiên là đồ tốt đỉnh cấp trong cung.
Đúng lúc này, ánh dương rực rỡ bỗng bị mây che khuất, trong đình tối đi vài phần.
Một cơn gió không biết từ hướng nào thổi đến, ta rùng mình một cái.
Lập tức cổ họng ngứa ran, không thể kiểm soát mà ho khan.
"Khụ, khụ khụ khụ..."
Mắt Huyền Kinh Mặc hơi tối lại: "Người đâu."
"Áo choàng."
Ta che miệng, cảm thấy ho đến mức nước mắt cũng rịn ra.
Cơn ngứa cổ họng cuối cùng cũng qua đi, ta ngừng ho, thở dốc ngẩng đầu lên.
Vừa vặn thấy Huyền Kinh Mặc cầm áo choàng đi về phía ta.
Rất có thể là cho ta.
Ta trấn tĩnh lại, vừa định đưa tay ra nhận.
Nhưng hắn không buông ra, mà thuận tay trải áo choàng ra sau lưng ta, giúp ta khoác lên.
Ta sững sờ.
Huyền Kinh Mặc đứng rất gần ta.
Lúc này hai người đối mặt nhau.
Chỉ thấy hắn cúi mắt, thậm chí còn tự tay giúp ta buộc nút thắt.
Chỉ là trong miệng lại nói lời không mấy dễ nghe: "Mặc ít như vậy."
"Mộ khanh nghĩ rằng mình đến đây vài ngày, da đã trở nên dày hơn sao?"
Ta: "..."
Ta nào dám cãi lại.
Ta thầm rủa trong bụng, cái miệng của Huyền Kinh Mặc này quả thật lúc nào cũng như bị tẩm độc.
Nhưng trên mặt lại nhìn hắn, nở một nụ cười ngoan ngoãn: "Đa tạ Bệ hạ."
Nam nhân khẽ gật đầu.
Chỉ thấy hắn dời ánh mắt đi, nhìn ra xa.
Một lúc lâu sau, hắn đột ngột mở lời:
"Mộ khanh ngược lại rất giống mấy cây bạch liên d.a.o động trong ao."
Ta trong lòng vui mừng: "Là 'Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn' sao?"
Ôi chao, sao lại đột nhiên khen người ta thế này, thật là ngượng ngùng quá đi.
Huyền Kinh Mặc: "Vừa thổi đã ngã, yếu ớt không chịu nổi một cơn gió."
"..."
Thấy ta không nói nên lời, hắn dường như tâm trạng khá tốt.
Tay lớn vung lên: "Bãi giá hồi cung."
