Cho đến hôm đó, hắn ta không biết dùng cách gì xông thẳng vào lớp tôi, trước mặt mọi người, lớn tiếng la ó:
"Lục Yêu! Mày leo lên cành cao rồi là không nhận người nữa hả?!"
"Hồi đó chẳng phải mày tự chủ động câu dẫn tao sao? Giả vờ thanh cao cái gì!"
"Một thằng Beta, cứng đờ như khúc gỗ, ngủ chẳng có tí vị gì, tao chỉ tò mò thử mùi vị, mày lại còn bám lấy tao à?"
Những lời tục tĩu như nước bẩn tạt vào người tôi. Cả lớp xôn xao.
Vô số ánh mắt, tò mò, khinh miệt, xem kịch, như kim châm vào người tôi.
Toàn thân tôi lạnh toát, m.á.u như ngừng chảy, há miệng, nhưng không thốt ra được một âm thanh nào. Sự xấu hổ và sợ hãi tột độ nhấn chìm tôi.
Tôi như biến lại thành đứa trẻ bất lực chống cự dưới lời nguyền rủa của cha mẹ.
"Không phải... tôi không có..." Lời biện minh của tôi yếu ớt như tiếng thở dài, bị chìm nghỉm trong những lời bàn tán xung quanh.
Chu Hạo đắc ý nhìn tôi, "Lục Yêu, rời Alpha không sống nổi hả? Hay là quỳ xuống cầu xin tao đi, tao cho mày theo tao cũng được?"
Hắn ta cười dâm đãng, đưa tay muốn chạm vào mặt tôi.
