Tôi cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của cậu ta. Cậu ta chắc chắn sẽ thấy tôi thật kinh tởm, thật phiền phức phải không?
Đột nhiên, một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.
"Lục Yêu," cậu ta nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc và tập trung hơn bao giờ hết.
"Tên không có ý nghĩa gì cả. Cậu rất tốt, tốt hơn tất cả bọn họ."
Cậu ta cũng kể cho tôi nghe những rắc rối của cậu ta.
Người anh trai Omega luôn cần cậu ta "nhường nhịn".
Tình yêu thương của cha mẹ luôn nghiêng lệch.
Sự tủi thân và cô đơn bị bỏ quên.
"Đôi khi tôi thực sự ghen tị với anh trai tôi, dù anh ấy ốm yếu, nhưng tất cả mọi người đều yêu thương anh ấy."
Cậu ta tự giễu cười một tiếng.
"Còn tôi, hình như chỉ có gây chuyện, trở nên ngang ngược, mới khiến họ nhận ra vẫn còn một đứa con trai tên là tôi tồn tại."
Hai linh hồn tưởng chừng như hoàn toàn khác biệt, lại tìm thấy sự thấu hiểu và đồng cảm ở đối phương.
Chúng tôi như hai con thú nhỏ bị thương, l.i.ế.m láp vết thương cho nhau, dựa vào nhau sưởi ấm.
