Bốn Alpha Say Đắm, Beta Vạn Người Ghét Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 18

Về đến nhà, tôi đi thẳng đến phòng Kỳ Minh Dục.

Lại có khóa.

Tôi thử sinh nhật cậu ta, không đúng.

Sinh nhật tôi, cũng không đúng.

Vậy là gì?

Trong tích tắc, tôi nghĩ đến ngày đầu tiên tôi xuyên đến, nhập vào thì mở được.

Mở rồi.

Chuông cảnh báo trong lòng tôi vang lên dữ dội, lẽ nào Kỳ Minh Dục đã phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm chuyện đó, điều quan trọng bây giờ là, lời Thẩm Khê nói rốt cuộc có phải là sự thật hay không.

Tôi đẩy cửa ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.

Không có bày biện quá mức, nhưng trên bàn là một hàng ảnh chụp của tôi, trên giường là bộ đồ ngủ tôi không cần nữa, tôi mở ngăn kéo, và…

Ngập tràn ảnh chụp của tôi và một số đồ dùng đã qua sử dụng.

Đây không phải là tâm tư mà một người em trai nên có với anh trai.

Tôi đặt mọi thứ về chỗ cũ, chỉ muốn giả vờ như không thấy gì.

Quay người lại, không kịp phòng bị mà đ.â.m sầm vào một bức tường thịt.

!!!

“Anh thấy hết rồi.”

Là Kỳ Minh Dục!

Tôi giả ngơ: “Không có đâu, tôi không thấy gì hết, tôi chỉ làm mất một thứ, muốn vào tìm thôi.”

“Mất thứ gì?”

Cái này, cái này, tôi biết làm sao mà biết mất thứ gì chứ?

“Để em trả lời thay anh, mất đồ ngủ đã từng mặc, khăn giấy đã dùng, chuỗi hạt thường chơi, và, quần lót chưa giặt…”

“Anh không cần lo lắng, chúng đều được em cất giữ cẩn thận, anh không phải đã thấy rồi sao?”

Tên biến thái c.h.ế.t tiệt!

Xem ra lời Thẩm Khê nói không chỉ là sự thật, mà còn nói giảm nói tránh.

“Tôi là anh cậu!”

Tôi nâng cao thân phận, nhón chân, cố gắng đe dọa cậu ta.

“Không phải ruột thịt.”

Cậu ta véo má tôi, chuồn chuồn lướt nước hôn lên khóe môi tôi một cái.

“Hơn nữa, anh có thật là anh trai em không?”

 

back top