Nói xong, cậu ta ôm tôi vào lòng, tôi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu ta.
Tôi vuốt ve n.g.ự.c cậu ta, ngẩn ngơ nghĩ, cậu ta thật sự là nhân vật giấy sao?
Vậy còn tôi? Tôi vẫn là Ninh Tự sao?
Đương nhiên, tôi đương nhiên là Ninh Tự.
Có lẽ không ai có thể nói chắc được, thực sự có thế giới song song, một thế giới khác.
Và cậu ta, chính là Kỳ Minh Dục.
“Anh, thật ra em còn giấu anh một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?”
Đừng lại là hiện tượng siêu nhiên nào nữa nhé? Lại thêm hai lần nữa tôi thật sự không thể tự thuyết phục bản thân được.
“Thật ra sự yêu thích của anh mà em nói lúc nãy, chỉ có ý là chủ động thôi, em không ngờ anh lại nhiệt tình đến thế.”
Cái gì?
Lẽ nào tôi mới là tên biến thái?
“Không sao đâu anh.” Cậu ta cười ranh mãnh: “Để em trả lại cho anh là được rồi.”
…
