Chương 54: Phúc Lợi Tu La Tràng Phát Ra
Giang Triều Dương trở lại tầng hầm sâu.
“Anh đã chạy đi đâu? Tìm anh mất nửa ngày.”
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc nhưng mang theo chút oán giận. Giang Triều Dương lười phản ứng hắn, tiếp tục đi về phía trước. Sau đó một cánh tay đặt xuống vai anh.
Quân Thế Lâm gần như đem nửa trọng lượng cơ thể đè xuống, khuôn mặt cũng ghé sát lại, “Tại sao không để ý tới tôi?”
Giang Triều Dương kéo khuôn mặt Quân Thế Lâm dán tới ra xa một chút, “Đừng làm loạn, tôi có việc.”
Quân Thế Lâm liếc qua chiếc hộp trong tay anh, “Tiến sĩ Du nhanh như vậy đã nghiên cứu ra rồi? Hiệu suất nhanh ghê, nhưng sao lại để anh đi đưa?”
“Anh ấy không khỏe, tôi đưa hộ.”
“Chắc là hắn quá yếu đi.”
Giang Triều Dương liếc hắn một cái, cười nhạo nói: “Tôi thấy anh mới yếu ấy chứ? Lúc trước không phải còn nói ôm một người thôi cũng thấy mệt.”
Quân Thế Lâm bị hồi mã thương trúng: “...”
“Thật ra thể lực tôi rất tốt, bất kể dùng vào việc gì cũng cực kỳ tốt.” Quân Thế Lâm nghiêm túc nói.
Giang Triều Dương: “Chém gió đi anh.”
“Không tin? Vậy tôi ôm anh một cái? Để anh tự mình kiểm nghiệm thử?”
Giang Triều Dương không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Cút, ai cần anh ôm. Anh từng thấy thằng đàn ông nào rảnh rỗi đi ôm một thằng đàn ông khác chưa?”
Quân Thế Lâm hỏi: “Thế ngoài Tư Cung Sách, còn ai ôm anh nữa?”
Giang Triều Dương bị hắn hỏi sửng sốt, theo bản năng hồi tưởng, “Hình như là Tang Trì Ưu? Lúc đó tôi bị vấn đề về cơ thể, anh ta mới qua giúp.”
“... Hắn à.”
Quân Thế Lâm lẩm bẩm, nhưng giây tiếp theo giọng nói lại khôi phục bình thường: “Vậy cho tôi ôm một chút, một chút thôi?”
Trán Giang Triều Dương nổi đầy gân xanh, đẩy hắn ra tiếp tục đi về phía trước: “Anh có bệnh à, chân tôi tốt lành tại sao cần người ôm?”
Vài giây sau, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói cất cao: “Ha ha, đó có phải là tôi đánh gãy chân anh, anh mới cho tôi ôm không?”
Giang Triều Dương đột nhiên dừng lại, anh khó có thể tin mà quay đầu.
Chỉ thấy Quân Thế Lâm đứng lại tại chỗ. Ánh sáng hành lang đổ bóng mờ nhạt lên người hắn. Tóc mái che đi một phần đôi mắt. Cặp mắt luôn mỉm cười kia giờ phút này sâu không thấy đáy.
“... Anh nói đùa phải không?” Giang Triều Dương hỏi.
Quân Thế Lâm mặt vô biểu tình, “Không có.”
Giang Triều Dương nhìn chằm chằm hắn một lúc, giọng điệu bình tĩnh nói: “Bất quá trước khi anh đánh gãy chân tôi, tôi sẽ tháo cánh tay anh xuống. Anh chắc chắn muốn thử xem?”
Sắc mặt Quân Thế Lâm vẫn như cũ: “Chân quan trọng hơn chứ? Đánh gãy xong anh chẳng phải đi đâu được sao?”
“Anh...”
“Các anh đang nói gì thế? Nói đến tôi cũng nghe với?”
Giang Triều Dương nghiêng đầu theo tiếng, thấy Tạ Tùng lười biếng tựa vào cột hành lang, không biết đã nhìn bao lâu. Hắn mặc áo ngủ, giọng nói mang theo sự khàn khàn của người mới ngủ dậy:
“Vừa ra đã thấy các anh, vui vẻ ghê.”
Giang Triều Dương nhìn Tạ Tùng, lại nhìn Quân Thế Lâm. Giây tiếp theo anh bước nhanh về phía Tạ Tùng.
Tạ Tùng không lường trước anh sẽ đột nhiên đi về phía mình, nụ cười thích thú trên mặt hơi cứng đờ.
Giây tiếp theo, chuyện càng kinh ngạc hơn đã xảy ra.
Giang Triều Dương đi đến trước mặt hắn không hề dừng lại, trực tiếp vươn hai tay ôm cổ hắn, nhảy dựng lên, hai chân nâng lên kẹp chặt lấy eo hắn.
Cả người như một con Koala treo trên người hắn.
Tạ Tùng:?
Giang Triều Dương ôm chặt cổ hắn, kẹp chặt chân.
Cùng lúc ghê tởm hai người, một mũi tên trúng hai đích.
Tạ Tùng theo bản năng vươn tay đỡ người đang treo lên, tránh cả hai cùng ngã xuống. Nhưng bàn tay đỡ không phải là đùi, mà là mông Giang Triều Dương, vững vàng bao phủ lên.
“Anh...” Tạ Tùng khó khăn nghẹn lời, yết hầu lăn lộn một chút.
“Ác ý thuần túy, ghê tởm anh một chút.”
Giang Triều Dương nói xong với Tạ Tùng, quay đầu nhìn về phía Quân Thế Lâm: “Thấy chưa? Không cần đánh gãy chân, cũng sẽ có người ôm.”
Quân Thế Lâm không giận mà cười, chỉ là đôi mắt nheo lại trông thế nào cũng nguy hiểm.
Tạ Tùng lúc này đã hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc ban đầu. Hắn cười khẽ một tiếng, không những không buông tay, ngược lại với tư thế này, hắn nhấc người trong lòng lên một chút.
Đầu ngón tay hắn xoa nắn một chút ở khu vực nhỏ đó, giọng nói vẫn khàn khàn: “Ừm, là có người ôm.”
“Buông tay anh ra, anh đặt chỗ nào đấy?” Giang Triều Dương lúc này mới cảm nhận được vị trí đôi tay hắn, vươn tay ra sau nắm lấy cánh tay hắn, cố gắng kéo xuống.
Tạ Tùng vẫn ôm chặt, hắn ngước mắt nhìn Giang Triều Dương: “Anh đột nhiên nhào vào lòng tôi như vậy, là muốn tôi giúp anh tức chết hắn, hay là...”
Hắn tạm dừng một chút, hỏi: “Thật sự muốn tôi ôm anh?”
Giang Triều Dương thiếu chút nữa không nhịn được muốn ọe: “Anh thành công ghê tởm tôi rồi đấy.”
Tạ Tùng: “...”
Giang Triều Dương kéo tay Tạ Tùng ra, từ trên người hắn xuống dưới. Chiếc hộp trong tay tuột khỏi tay anh.
Giang Triều Dương biến thành bức tranh nổi tiếng “Tiếng Thét”, vội vàng đỡ, kết quả chiếc hộp như bỏng tay mà lộn vòng trong tay anh, bay thẳng về phía xa.
Một tiếng vang nặng nề.
Chiếc hộp đựng thuốc ức chế kia, không lệch không xiên, chính xác đập vào đầu Mâu Tu Vũ mới từ khúc cua đi ra.
Vừa đúng chỗ trước đây bị Giang Triều Dương dùng ngăn kéo kẹp trúng.
Thời gian đóng băng một giây.
Mâu Tu Vũ từ từ quay đầu, nhìn về phía ba người, ánh mắt kinh khủng như trong phim ma quỷ.
Tạ Tùng và Quân Thế Lâm đồng loạt chỉ về phía Giang Triều Dương.
Giang Triều Dương xấu hổ, “Tôi...”
Mâu Tu Vũ nhặt chiếc hộp trên mặt đất. Hắn đi đến trước mặt Giang Triều Dương đang toát mồ hôi ướt đẫm, chụp lấy tay anh, đặt chiếc hộp vào tay anh, nói:
“Anh chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Giang Triều Dương khựng lại, gật đầu lia lịa.
Tạ Tùng và Quân Thế Lâm:?
Hai người đều không ngờ tình huống sẽ biến thành như vậy. Ánh mắt Tạ Tùng dừng lại ở chỗ hắn nắm cổ tay Giang Triều Dương, cười lạnh một tiếng: “Sao tôi không biết quan hệ hai người tốt vậy?”
Giang Triều Dương không để ý đến hắn, đi đến phía sau Mâu Tu Vũ, nhẹ nhàng vén tóc hắn lên xem xét nghiêm túc, sau đó thở phào một hơi, “May mắn, không chảy máu.”
Anh dừng lại, hỏi: “Đập đau lắm không?”
Mâu Tu Vũ: “Đau.”
Giang Triều Dương hít hà, “Vậy chốc lát tôi bôi thuốc cho anh.”
Mâu Tu Vũ ngước mắt quét hai người kia một cái, khóe môi hơi nhếch lên.
Hai người thành công bị khiêu khích: Ha hả.
Giang Triều Dương nhớ tới mình đã bị trì hoãn khá lâu, không nhìn ba người nữa, cầm chặt hộp bước nhanh lên lầu.
Anh rất nhanh tìm thấy trước cửa cần đến.
Giang Triều Dương thấy cửa không đóng, hơi bất ngờ. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Vốn dĩ còn đang nghĩ sẽ chào đón tin tức tố của kỳ dễ cảm, chuẩn bị tâm lý trước.
Nhưng sau khi vào, anh không ngửi thấy một chút mùi tin tức tố nào.
Giang Triều Dương thấy người đang quay lưng lại chiếc ghế. Đối phương chống tay lên đầu, lộ ra vài sợi tóc dài, như thể đang ngủ.
Giang Triều Dương rón rén bước tới:
“Cái đó, chị?”
