CHÀNG TRAI THẲNG BỊ CÁC ALPHA CẤP S VÂY QUANH

Chap 61

Chương 61: Triều Dương Bị Vây, Ba Người Giải Cứu

 

Sáng sớm.

Giang Triều Dương nằm trên sofa tắm ánh mặt trời. Trong tay anh giơ một cuốn sách, mặc kệ nó có thấy đường hay không.

“Cạch.”

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Tay Giang Triều Dương run lên, sách rơi thẳng xuống đập vào mặt.

Anh lấy sách ra, xoa mũi bị đập đau, nhìn về phía cửa. Du Tư Nhiên trước sau như một mang bữa sáng vào.

Giang Triều Dương nằm trở lại, một cánh tay gối dưới đầu, lười biếng mở miệng, “Họ đâu? Sao họ không đến gặp tôi?”

“Sắp xong việc rồi, giữa trưa sẽ tới.”

Giang Triều Dương ngứa răng, chờ họ về anh phải đánh chết họ mới được.

Ánh mắt anh vô tình quét qua mặt Du Tư Nhiên, “Anh trông trạng thái không tồi đấy chứ.”

Du Tư Nhiên quay đầu nhìn anh, “Cái gì?”

Giang Triều Dương dùng ngón trỏ chỉ vào mắt mình cách không, thuận miệng nói: “Quầng thâm mắt anh nhạt đi nhiều rồi, không cần vội nghiên cứu chế tạo để ngủ ngon nữa đi?”

Du Tư Nhiên đứng tại chỗ, trầm mặc vài giây.

Giang Triều Dương nhận thấy bóng tối bao phủ, anh nghi hoặc quay đầu lại.

Du Tư Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vén mái tóc hơi rối trên trán Giang Triều Dương, lộ ra khuôn mặt tươi tắn và phóng khoáng:

“Điện thoại của bạn anh là số mấy?”

“Làm sao vậy?”

“Nói cho tôi.” Giọng Du Tư Nhiên bình tĩnh, “Tôi sẽ gọi điện thoại cho họ, thuyết minh tình huống anh ở chỗ này.”

Giang Triều Dương yên tĩnh một khoảnh khắc. Anh kéo kéo khóe miệng dời ánh mắt đi, “Vẫn không được, tôi không thể hại họ không lấy được thuốc ức chế chứ.”

Thuốc ức chế cấp S đối với Alpha cấp S mà nói, không phải lựa chọn, là nhu yếu phẩm.

Đây không phải một phần lợi ích có thể dễ dàng từ bỏ.

Buổi trưa.

Giang Triều Dương ngồi trước bàn ăn, chậm rãi ăn cơm trưa, ăn mà không biết mùi vị gì. Ánh mắt anh lướt qua phòng khách, quét qua quét lại đám thủ phạm chính kia.

Không phải đang bận rộn gõ máy tính trên sofa, thì là gọi điện thoại ở ban công, còn có người lật điện thoại như đang xử lý tin tức gì.

Cả phòng khách bình thường một cách bất thường, thậm chí mang theo chút yên lặng quỷ dị.

Cứ như họ chỉ là một đám tinh anh đang bận rộn với việc riêng dưới cùng một mái nhà.

Giang Triều Dương thu hồi ánh mắt, chán nản lắc lắc chân.

Sợi xích bạc trên mắt cá chân phát ra tiếng va chạm thanh thúy, tiếng động này không ngừng nhắc nhở Giang Triều Dương tình cảnh hiện tại.

Lửa giận lại bùng lên. Anh đột nhiên nhấc chân, đạp về phía Quân Thế Lâm đang nhàn nhã gác chân bên cạnh, “Các anh rốt cuộc khi nào thả tôi đi?! Coi tôi là cái gì?”

Quân Thế Lâm bị đạp một cái, cũng không tức giận, ngược lại cười hì hì quay đầu lại nhìn anh, “Chỉ là muốn anh ở bên chúng tôi nhiều hơn thôi.”

Mặt Giang Triều Dương đen sầm, “Một đám điên.”

“Ha ha, anh cuối cùng cũng phát hiện sao?”

Giang Triều Dương bị sự thừa nhận thản nhiên này nghẹn lời, một hơi đổ ở ngực.

Bỗng nhiên, một ly rượu màu sắc xinh đẹp được đưa tới trước mặt anh. Quân Thế Lâm không biết lấy ở đâu ra một ly Whiskey, hắn lắc lắc cái ly:

“Uống không?”

Giang Triều Dương nhìn chằm chằm ly rượu không dời mắt đi được.

Anh đã bao lâu không chạm vào rượu?

Một người vốn thích uống rượu từ khi bị đưa tới tổ chức SA, đừng nói rượu, ngay cả nước giải khát cũng không có một ngụm.

“Yên tâm, bên trong không thêm gì cả.” Quân Thế Lâm nói.

Lòng cảnh giác không chịu nổi trước cơn nghiện rượu. Giang Triều Dương không nghĩ ngợi, tiếp nhận rồi ngửa đầu uống cạn.

Quân Thế Lâm nhìn vẻ anh uống cạn mà không chút phòng bị, ý cười trên khóe miệng tăng lên. Lúc này hắn mới chậm rãi nói: “Ừm, quả thật không thêm gì cả.”

Hắn nhận lấy cái ly rỗng, đầu ngón tay ái muội cọ qua chỗ môi Giang Triều Dương vừa chạm, ngữ khí nhẹ nhàng lại vô tội:

“Bất quá tôi uống qua một ngụm, anh sẽ không để ý chứ?”

Giang Triều Dương thờ ơ nhún vai, “Cái này có gì đâu, trước đây rượu của Gia Bách Lợi tôi cũng uống qua, ai mà để ý chuyện này?”

Giọng nói vừa dứt, những ánh mắt im lặng trong phòng khách, như có như không quét lại đây. Ngay cả ngón tay Liễu Nghe Ly gõ bàn phím cũng tạm dừng một khoảnh khắc.

“Ai?” Nốt ruồi ở khóe môi Quân Thế Lâm cùng nhếch lên theo khóe miệng, “Anh ngay cả Gia Bách Lợi cũng quen biết?”

“Tôi tại sao không thể quen biết?” Giang Triều Dương hỏi ngược lại, “Hợp lại anh coi thường tôi?”

Quân Thế Lâm thấy anh dường như không muốn nói chuyện, cũng không vội ép hỏi. Ngược lại lại lấy bình rượu, thong thả ung dung rót một ly vào cái ly rỗng.

Hắn cầm ly rượu, lắc lắc trước mắt Giang Triều Dương. Ngay khi Giang Triều Dương muốn bắt lấy, cổ tay Quân Thế Lâm thu lại, đưa ly rượu ra xa, hỏi:

“Anh còn quen biết bao nhiêu Alpha cấp S giống chúng tôi?”

Giang Triều Dương cảm thấy không thể hiểu nổi: “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Tò mò thôi mà.” Quân Thế Lâm lắc ly rượu, “Anh nói cho tôi, tôi sẽ cho anh uống, thế nào?”

Giang Triều Dương nhanh chóng suy nghĩ một chút, nói qua loa: “Khoảng mười mấy đi? Không nhớ rõ.”

Nói xong anh giật lấy uống cạn.

“... Mười mấy?” Nụ cười Quân Thế Lâm cứng đờ.

Giang Triều Dương uống quá gấp, một tia rượu tràn ra từ khóe môi anh, chảy xuống dọc theo cằm. Anh định lau sạch, một tờ khăn giấy đã kịp thời vươn tới lau giúp anh.

Giang Triều Dương khựng lại, quay đầu nhìn qua.

“Cho nên người trong phòng kia anh đều quen.” Tư Cung Sách tùy tay vứt giấy vào thùng rác.

Lời này gợi lên ký ức không tốt lắm cho Giang Triều Dương.

Anh cảm thấy đi nhầm phòng có lẽ là khởi đầu của một sai lầm?

“Rầm!”

Một trận tiếng đập cửa thô bạo đột nhiên vang lên. Lực đạo đó như muốn đập xuyên ván cửa. Tạ Tùng gần cửa nhất nhíu mày, hắn đóng laptop đứng dậy đi mở cửa.

Giang Triều Dương nhìn qua, mở to mắt khi nhìn thấy người đến là ai.

Tạ Tùng hỏi: “Các cậu tìm ai?”

Vừa hỏi xong đã bị một lực mạnh mẽ đẩy ra. Tạ Tùng suýt chút nữa ngã vào sofa.

Ba người ngoài cửa nhìn thấy Giang Triều Dương, kích động tiến lên một bước xông tới: “Anh!”

Giang Triều Dương cực kỳ kinh hỉ. Chiến Tinh Lễ nắm lấy cánh tay anh, vội vàng xem xét từ trên xuống dưới: “Anh không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”

Lăng Nghịch còn trực tiếp hơn: “Họ có làm gì anh không?! Chúng ta xử lý họ!”

Lạc Diệc Trì khi quét qua cơ thể Giang Triều Dương, chú ý đến chỗ không bình thường. Ánh mắt hắn dừng lại ở mắt cá chân phải Giang Triều Dương.

Cái xiềng xích bạc kia lóe lên dưới ánh sáng.

“Tôi không sao.” Giang Triều Dương khựng lại, hỏi: “Các cậu làm sao biết tôi ở đây?”

Chiến Tinh Lễ: “Là...”

“Cái gì trên chân anh vậy?” Lạc Diệc Trì đột nhiên hỏi.

Chiến Tinh Lễ và Lăng Nghịch đồng thời ngẩn ra, cúi đầu nhìn theo chỉ dẫn của Lạc Diệc Trì.

Lăng Nghịch lập tức bùng nổ, tóc đỏ trông càng đỏ hơn, định xông vào trong nhà, “Họ dám trói anh! Tôi phải thu thập đám hỗn đản này!”

“Khoan đã, đừng kích động.” Giang Triều Dương vội vàng ngăn hắn lại, dùng sức đẩy hắn ra ngoài, “Bình tĩnh một chút.”

Sắc mặt Chiến Tinh Lễ và Lạc Diệc Trì đều không tốt lắm. Chiến Tinh Lễ nhíu mày hỏi: “Anh, họ đối xử với anh như vậy, tại sao anh ngăn tụi em?”

Giang Triều Dương vừa cảm động vừa đau đầu, “Không phải, là ba đứa đánh không lại họ.”

“Anh!”

“Ồn ào quá.”

back top