CHÀNG TRAI THẲNG BỊ CÁC ALPHA CẤP S VÂY QUANH

Chap 72

Ngoại Truyện 3: Sau 5 Năm Biến Mất, Toàn Bộ Thành Người Hắc Hóa (3)

 

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn mờ nhạt.

Giao diện ảo vẫn lơ lửng trong không khí, Giang Triều Dương trừng mắt nhìn dòng chữ đó.

Ngoại truyện?

Vậy là anh không phải bị nhảy cóc thời gian, mà là rơi vào một ngoại truyện, và thiết lập của ngoại truyện là tiến tới 5 năm sau?

Trên giao diện lấp lánh nút 【 Xác nhận 】.

Giang Triều Dương cạn lời.

Đã cưỡng ép anh vào rồi, còn giả vờ làm cái nút xác nhận, có bị bệnh không vậy.

Giang Triều Dương bực bội phất tay đánh tan cái giao diện chướng mắt kia, nhưng chỉ xuyên qua hình ảnh. Ánh mắt anh lại lần nữa dừng ở 1/20.

... Là bởi vì gặp Võ Tái Sinh, nên tiến độ biến thành 1?

Giang Triều Dương có một phỏng đoán táo bạo.

Có phải anh cần gặp hết toàn bộ 20 nhân vật công lược này, thì chương ngoại truyện này mới kết thúc, và anh mới có thể trở về không?

Giang Triều Dương nhìn chằm chằm thanh tiến độ. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Võ Tái Sinh bưng đồ ăn đi vào, hắn đặt khay lên bàn, “Nghĩ gì vậy?”

Giang Triều Dương không để ý đến hắn. Võ Tái Sinh bước đến bên cạnh anh, vươn tay muốn chạm vào mặt anh.

Giang Triều Dương nghiêng đầu né tránh, dây xích theo đó rung lên.

Tay Võ Tái Sinh khựng lại giữa không trung: “Anh cần ăn một chút gì.”

Giang Triều Dương không nhìn đồ ăn, mà nhìn Võ Tái Sinh, “Bọn họ giờ đang ở đâu?”

“Ai?”

“Ý là Nhan Dụ và Hàn Thuật Quyền chẳng hạn, tôi tìm họ có việc.”

“Anh không cần đi đâu cả, cứ ở lại đây.”

Giang Triều Dương sửng sốt, “Tôi tại sao phải ở lại đây?”

Võ Tái Sinh vươn tay nắm lấy đoạn dây xích nối với vòng cổ, dùng sức giật một cái. Cổ Giang Triều Dương bị vòng cổ siết chặt, bị buộc lảo đảo vài bước về phía trước theo lực kéo đó.

“Anh nghĩ tôi sau khi tìm được anh còn sẽ thả anh rời đi? Cho phép anh đi tìm người khác?”

“Cậu...” Giang Triều Dương thấy ánh mắt phức tạp dưới đáy mắt hắn, lời chửi rủa đến miệng lại nuốt vào.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng giảng đạo lý: “Tôi chỉ là muốn gặp họ, tôi chưa nói phải rời bỏ cậu.”

“Vậy anh sẽ biến mất không?”

“Sẽ không.” Giang Triều Dương trả lời ngay lập tức.

Kệ tam thất hai mốt, lừa được qua đã tính sau.

Võ Tái Sinh lặng lẽ nhìn anh, vài giây sau, hắn cười một tiếng rất nhẹ: “Tôi không tin.”

Giang Triều Dương: “...”

Đèn tắt.

Giang Triều Dương nằm vào chăn, đột nhiên chăn trên người bị lật lên, phía sau áp vào một khối cơ thể ấm áp. Một cánh tay vòng qua eo anh, khóa chặt anh vào lòng.

Cơ thể Giang Triều Dương cứng đờ một thoáng.

Người phía sau không nói gì, chỉ vùi mặt vào sau gáy anh, hơi thở thâm sâu cạn nhẹ nhàng lướt qua làn da anh.

Giang Triều Dương tránh một chút, đổi lấy sự giam cầm dùng sức hơn, làm anh hơi đau. Anh bỏ cuộc.

Giảng đạo lý với Võ Tái Sinh trong trạng thái này chỉ phí công vô ích, anh lười lãng phí nước bọt nữa.

Anh nhắm mắt, cố gắng ngủ lại, nhưng tấm giao diện ảo kia vẫn lơ lửng trước mắt, nút 【 Xác nhận 】 phát sáng khiến anh căn bản không thể ngủ được.

Mẹ kiếp cái thứ rách này!

Giang Triều Dương không thể nhịn nổi nữa, vươn tay ấn nút.

Ngay khoảnh khắc anh ấn xuống, một Slime trong suốt bằng bàn tay trống rỗng xuất hiện, mềm mại dừng lại trước mặt anh.

Giang Triều Dương cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Mẹ kiếp biết vậy đã xác nhận sớm hơn!

Giang Triều Dương dùng mắt chỉ chỉ Võ Tái Sinh phía sau, ra khẩu hình: Tôi không thể nói chuyện.

Lâm Uyên bất mãn lườm Võ Tái Sinh, “Nói ngắn gọn, chúng ta hiện tại đang ở ngoại truyện 《 5 Năm Sau 》.”

“Điều kiện mở khóa là gặp mặt hết toàn bộ 20 nhân vật đó, tiến độ đạt 20/20 thì chương ngoại truyện này sẽ kết thúc, và chúng ta có thể trở về.”

Giang Triều Dương hỏi: Bây giờ làm sao, tôi không ra được.

“Đừng lo.” Lâm Uyên nhúc nhích đến gần mặt anh, nhẹ nhàng cọ cọ, “Trong ngoại truyện tôi có thể mang anh dịch chuyển tức thời, tôi đưa anh rời...”

“Đừng đi.”

Một tiếng lầm bầm mang theo giọng mũi vang lên từ phía sau.

Giang Triều Dương tưởng hắn tỉnh, quay đầu nhìn hắn.

Võ Tái Sinh vẫn nhắm mắt, khuôn mặt dưới ánh tối có vẻ càng thêm lập thể. 5 năm thời gian đã rút đi sự non nớt cuối cùng của hắn, tạo hình nên đường nét trưởng thành.

Nhưng đôi mi nhắm chặt kia lại ướt đẫm, từng giọt nước mắt lớn không ngừng lăn xuống từ khóe mắt, nhanh chóng thấm ướt gối đầu.

Hắn cau mày, cánh tay vòng lấy eo anh vô thức siết lại càng chặt, làm Giang Triều Dương hơi đau.

“Đừng đi...” Hắn thì thầm rên rỉ.

Giang Triều Dương im lặng nhìn khuôn mặt rơi lệ không tiếng động của hắn, nhìn rất lâu.

Anh nói với Slime bên gối: Đợi sáng rồi đi.

Lâm Uyên: “...”

Giang Triều Dương lặng lẽ xoay người, trở thành tư thế đối mặt với Võ Tái Sinh.

Anh nâng tay, ngón tay hơi do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt lên má ướt át của Võ Tái Sinh, động tác vụng về nhưng mềm nhẹ lau đi nước mắt.

Giang Triều Dương giọng rất nhẹ, nhẹ đến Võ Tái Sinh khó có thể nghe thấy:

“Ngoan nhé, được không?”

— Sáng sớm.

Võ Tái Sinh còn chưa mở mắt, bản năng siết chặt cánh tay, muốn đưa cơ thể trong lòng khảm sâu hơn vào lòng mình.

Nhưng trong khuỷu tay lại trống rỗng.

Hắn mở mắt, giữ nguyên tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, tầm mắt dừng lại trên vết nhăn trống trơn bên cạnh.

Rất nhanh, một tiếng cười rất nhẹ truyền đến từ cổ họng hắn, từ cười khẽ dần dần phóng đại, nhưng đáy mắt hắn lại không hề có ý cười, chỉ có sự vặn vẹo và u ám sâu không thấy đáy.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, tóc mái trên trán rũ xuống, che khuất thần sắc đáng sợ dưới đáy mắt hắn.

Khi đứng dậy, ngón tay vô tình chạm vào một vật.

Tầm mắt hờ hững của Võ Tái Sinh quét qua, giấy gói kẹo phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, yên tĩnh nằm ở bên cạnh hắn.

Hắn mặt vô biểu tình nhìn viên kẹo đó, qua một hồi lâu, hắn vươn hai ngón tay, nhón viên kẹo lên, giơ trước mắt.

“Anh nghĩ một viên kẹo là đủ sao?”

Võ Tái Sinh ngước mắt, nhìn ánh mặt trời đã rực rỡ ngoài cửa sổ. Hắn lấy điện thoại bấm một số:

“Hợp tác đi.”

Giang Triều Dương không hiểu sao hắt hơi một cái.

“Vậy túi anh sao lại có kẹo?” Lâm Uyên hỏi.

Bước chân Giang Triều Dương dừng lại một chút, nói: “Hôm trước gặp Võ Tái Sinh 5 năm trước thì tiện tay mang theo.”

Anh đã về đến nhà mình. Sau khi thử nhập mật khẩu phát hiện mở khóa thành công, anh đẩy cửa vào. Cứ tưởng sẽ đầy bụi bặm, kết quả lại bất ngờ sạch sẽ.

“Có người dọn dẹp nhà tôi?”

Giang Triều Dương nghi hoặc nói, bước vào.

Anh lau sofa một cái, rất sạch, đơn giản ngồi xuống. Anh nhìn Slime bay trong không trung: “Vậy tôi bây giờ đi tìm Nhan Dụ và Nhan Kỷ, tiến độ sẽ thành 3/20 đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng tôi không khuyến nghị anh đi tìm hai người đó trước.”

“Tại sao?”

Lâm Uyên bay đến trước mặt anh, nói một cách nghiêm túc bất thường: “Thiết lập nhân vật của 20 nhân vật công lược này đã thay đổi, không còn là thiết lập 5 năm trước nữa. Anh cũng phát hiện Võ Tái Sinh không còn cuồng loạn đúng không?”

Hắn tiếp tục nói: “Anh quen với Nhan Kỷ và Nhan Dụ hơn, nhưng điều đó không đại diện cho việc họ an toàn. Lỡ họ nguy hiểm hơn Võ Tái Sinh thì sao?”

Giang Triều Dương nói: “Nhưng sớm muộn cũng phải gặp mặt thôi.”

“Anh chỉ cần đi gặp họ, không cần họ phát hiện anh, tương đương với họa sĩ thứ năm hút họa, anh hiểu không?” (Ý chỉ: chỉ cần xuất hiện trong tầm nhìn là được)

“... Đã hiểu.”

Giang Triều Dương chống cằm suy nghĩ: “Vậy tôi nên đi tìm người không có tính nguy hiểm trước thì sẽ tốt hơn...”

Anh vắt óc nửa ngày, đập mạnh đùi.

“Tìm Tang Trì Ưu a!”

Giang Triều Dương cảm thán mình thật sự quá thông minh.

Tang Trì Ưu hơn nửa thời gian trong ngày đang ngủ, chỉ cần đến nhà hắn tìm hắn, nhìn hai mắt ở cửa là được. Đây là biện pháp đơn giản nhất, cũng dễ hoàn thành nhất.

Giang Triều Dương nói là làm, đứng dậy liền xuất phát.

back top