Ngoại truyện: Góc nhìn của Lan Dao.
Thuở nhỏ nhà tôi rất nghèo, ba anh em chen chúc trong một căn phòng.
Ước mơ lớn nhất của tôi là một ngày nào đó có thể có một căn phòng riêng cho mình.
Nhưng hồi đó bố mẹ còn ở đó, dù rất nghèo tôi cũng cảm thấy trời không thể sụp đổ.
Tuy nhiên sau đó bầu trời của tôi thực sự sụp đổ.
Bố mẹ gặp chuyện ở công trường, tôi và anh trai đều lỡ kỳ thi đại học.
Giáo viên tìm chúng tôi rất nhiều lần, nói thành tích của chúng tôi rất tốt, quay lại học lại một năm chắc chắn có thể đậu vào trường đại học tốt, trường sẽ miễn học phí.
Tôi và anh trai đều chuẩn bị quay lại học, hồi đó ước mơ của tôi vẫn là trở thành một nhà thiết kế hàng không vũ trụ.
Nhưng vận rủi lại gõ cửa nhà tôi lần nữa, em trai bị bệnh.
Phẫu thuật cần rất nhiều tiền, tôi và anh trai bán cả căn nhà cũ bố mẹ để lại cũng không đủ tiền thuốc thang.
Giáo viên và bạn học trong trường biết chuyện, quyên góp tiền cho gia đình tôi, nhưng chỉ như muối bỏ biển.
Anh trai tôi nghỉ học trước, bảo tôi tiếp tục đi học, anh ấy đi làm thêm.
Tôi thầm thề, nhất định phải thi đậu 211, 985, mới xứng đáng với sự hy sinh của anh trai.
Đáng tiếc vẫn không được.
Bệnh của em trai tái phát, anh trai tôi trong lúc tuyệt vọng thậm chí còn nghĩ đến việc đi bán thân ở hộp đêm.
Tôi và anh trai đã đánh nhau một trận, tôi không còn tâm trạng đi học nữa.
Trong lúc tuyệt vọng, chúng tôi liều mạng, đi vay online và vay nặng lãi khắp nơi.
Cuối cùng vẫn không giữ được mạng sống của em trai tôi.
Tôi và anh trai mang một thân nợ nần, có người thấy chúng tôi đẹp trai, muốn lợi dụng nợ nần để ép chúng tôi đi làm ở hộp đêm. Thế là chúng tôi bắt đầu cuộc sống trốn chui trốn lủi.
Lúc khó khăn nhất chúng tôi còn ngủ dưới gầm cầu, những kẻ lang thang dưới gầm cầu thấy chúng tôi còn nhỏ tuổi, nhân lúc chúng tôi ngủ muốn cưỡng h.i.ế.p chúng tôi.
Để trông hung dữ hơn một chút, chúng tôi nhuộm tóc vàng.
Khoảng thời gian đó khiến tôi cảm thấy mình như một con chuột trong cống rãnh, cả cuộc đời tôi coi như chấm dứt.
Cho đến khi Hoắc Minh Trinh xuất hiện, anh ấy như một tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời tối tăm của tôi.
Anh ấy đã cứu vớt tôi, không chỉ về mặt tiền bạc.
Lần đầu tiên gặp anh ấy tôi rất tự ti.
Anh ấy mặc đồ thiết kế cao cấp, đi xe sang, khuôn mặt tuấn tú, khí chất trầm ổn quý phái, nhìn là biết không cùng thế giới với tôi.
Thế nên tôi như một tên hề, dùng sự vô lễ và phóng túng để che giấu sự tự ti.
Nhưng tôi không ngờ, một người như Hoắc Minh Trinh lại để mắt đến tôi, tôi cảm thấy mình trúng số rồi.
Anh ấy không chỉ giúp tôi trả hết khoản nợ khổng lồ, còn cho tôi mấy triệu tiêu vặt, tặng tôi đồng hồ đắt tiền.
Nói là bao nuôi, nhưng khi con gái tỏ tình với tôi anh ấy lại ghen, tôi nấu cho anh ấy một bát cháo anh ấy có thể cảm động mấy ngày, gửi cho anh ấy một bữa trưa anh ấy cũng khoe trên Facebook, còn dẫn tôi đi gặp một nhóm bạn thân của anh ấy.
Hoắc Minh Trinh, lúc đầu nói là bao nuôi, sao chính anh lại càng lúc càng nghiêm túc thế?
Một người như vậy, sao tôi có thể không động lòng.
Khi mối quan hệ của chúng tôi bị ông nội Hoắc phát hiện tôi rất sợ, tôi sợ anh ấy sẽ không cần tôi nữa.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của anh ấy với ông nội Hoắc, tôi quyết định rời đi.
Lúc đi đã trả lại hết tiền anh ấy cho tôi.
Nhưng không lâu sau anh ấy tuyên bố hủy hôn, tôi lại ảo tưởng rằng chúng tôi có lẽ vẫn còn cơ hội.
Tôi muốn quay lại tìm anh ấy, nhưng bị anh trai tôi ngăn lại.
Anh trai tôi nói anh ấy không phản đối tôi và Hoắc Minh Trinh ở bên nhau, nhưng tôi không nên từ bỏ chính mình.
Anh ấy nói chúng tôi vốn đã có khoảng cách rất lớn, tôi nên trở nên ưu tú hơn rồi mới xuất hiện trước mặt Hoắc Minh Trinh.
Thế là tôi cùng anh trai chiến đấu, lại một lần nữa tham gia kỳ thi đại học.
Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, tôi vốn định xin nghỉ về tìm Hoắc Minh Trinh, nhưng anh ấy đã tìm đến tôi trước một bước.
Thật tốt!
