CHIM HOÀNG YẾN CỦA THIẾU GIA GIẢ SA SÚT

Chương 10

Thẩm Diệp bị Lâm Túc không chút lưu tình đuổi ra ngoài.

Trước khi đi, cậu ta ném lại một câu:

"Anh Úc Trầm, tôi sẽ còn quay lại."

Sau đó, bó hoa cậu ta tặng cũng bị ném ra ngoài.

Đóng cửa lại, Lâm Túc chất vấn đến từ linh hồn:

"Trước đây anh có từng hẹn hò với cậu ta không?"

"Không có!"

Sau khi biết mình thích con trai vào cấp hai, tôi sợ hãi vô cùng, cố gắng che giấu. Mãi đến khi lên thành phố làm thuê, tôi mới dần chấp nhận bản thân.

Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, làm gì có thời gian yêu đương?

Lâm Túc nheo mắt lại, rõ ràng là không tin: "Vậy sao cậu ta lại có vẻ thâm tình, nhất định phải có được anh như vậy? Giữa hai người chắc chắn có chuyện gì đó!"

Tôi còn oan hơn cả Đậu Nga: "Tôi thề, trước khi quen cậu tôi còn không biết cậu ta tên gì! Cậu ta có phải có sở thích đặc biệt gì không? Thích chen chân vào chuyện người khác? Hay nói cách khác là cậu ta đơn thuần thấy cậu không vừa mắt, muốn kiếm chuyện làm cậu bực mình?"

Lâm Túc cười lạnh.

"Cũng có thể là cậu ta để ý đến anh."

"À? Không thể nào."

"Sao lại không thể? Anh có biết loại người như anh, được hoan nghênh đến mức nào trong giới không?"

Câu nói này của Lâm Túc làm tôi sững sờ.

Tôi cúi đầu nhìn mình, những đường nét cơ bắp được rèn luyện do lao động lâu năm vẫn còn đó, làn da màu bánh mật khỏe khoắn.

Hoàn toàn khác với vẻ ngoài tinh tế xinh đẹp của Lâm Túc.

"Thật không?" Tôi nghi ngờ hỏi.

"Thật."

Lâm Túc véo cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu lên: "Anh vừa hoang dã vừa gợi tình, thân hình đẹp, tính tình tốt, nhìn có vẻ thật thà dễ lừa, quan trọng là trên giường..."

Tôi đưa tay bịt miệng cậu ấy lại, tai nóng bừng.

"Im miệng!"

Cậu ấy chớp mắt, đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ vào lòng bàn tay tôi.

Tôi rụt tay lại như bị điện giật, trừng mắt nhìn cậu ấy.

Lâm Túc đắc ý cười, ôm eo tôi, cằm gác lên vai tôi: "Anh biết lúc đó, tại sao tôi lại ưng ý anh ngay từ cái nhìn đầu tiên không?"

Tôi lắc đầu, thành thật trả lời: "Không biết."

"Đương nhiên là —" Lâm Túc kéo dài giọng, ngón tay không ngoan ngoãn chọc vào n.g.ự.c tôi, "Tham sắc mà khởi ý thôi."

"Lúc đó tôi vừa công khai giới tính với gia đình xong, tâm trạng rất tệ, lái xe đi lang thang khắp nơi. Nhìn thấy anh ngồi bên đường, mặc đồ công nhân, mồ hôi làm ướt sũng, vải dính sát vào người, các đường cơ bắp hiện rõ mồn một."

"Lúc đó tôi đã nghĩ, người đàn ông này thật là mạnh mẽ, đưa lên giường mà khóc chắc chắn sẽ rất đẹp."

Tôi im lặng lắng nghe, không nói gì.

Tôi rất rõ, mối quan hệ giữa chúng tôi, ngay từ đầu đã là một giao dịch, cậu ấy thèm khát cơ thể tôi, tôi thèm khát tiền của cậu ấy.

Nhưng trái tim là m.á.u thịt.

Hơn hai năm ngày đêm bên nhau, kề môi áp má, sớm đã khiến tôi nảy sinh những ảo tưởng không nên có về cậu ấy.

Lâm Túc thấy tôi không nói gì, tưởng tôi giận, vội vàng tìm cách chữa cháy: "Đương nhiên! Tôi nhanh chóng thích anh rồi!"

"Thích từ lúc nào?"

"Chính, chính là khoảng thời gian kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho anh nghe đó."

Lâm Túc sờ sờ vành tai đang nóng lên, "Lúc anh ngủ trông ngoan cực kỳ, hoàn toàn khác với cái vẻ cứng nhắc ban ngày, còn hay chui vào lòng tôi nữa."

"Sau này dẫn anh ra ngoài, người khác đều nói anh là tiểu chim của tôi, tôi đã không vui rồi."

"Nên cậu nói tôi là bạn trai cậu?"

"Ừm."

Thì ra, những cơn giận vô cớ đó, những quan tâm vụng về đó, là vì cậu ấy đã đặt mình vào vị trí bạn trai, chứ không phải kim chủ.

Lòng tôi như sóng biển cuộn trào, ngoài mặt chỉ hỏi một câu nhẹ nhàng: "Sao lại giấu không nói ra?"

Lâm Túc lảng tránh ánh mắt, giọng nói nghèn nghẹn: "Tôi sợ nói ra, anh sẽ bỏ chạy."

"Bỏ chạy? Một ngày ba vạn, tôi chạy đi đâu?"

Tôi hận không thể lấy dây xích buộc cậu ấy vào đầu giường.

Nếu cậu ấy nói sớm hơn, tôi không thích cũng cố gắng giả vờ thích, cung phụng cậu ấy như tổ tông, cố gắng vơ vét tiền.

Lâm Túc bị câu nói này của tôi nghẹn lại, cậu ấy trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng như trút giận cắn một cái vào xương quai xanh tôi.

"Úc Trầm, anh đúng là..." Cậu ấy tức đến mức không nói được thành câu, "Đầu óc anh ngoài tiền ra, có thể nghĩ đến cái gì khác được không?"

"Có chứ, tôi nghĩ đến cậu đấy."

Tôi thuận miệng đáp lời, và thành công làm cậu ấy hài lòng.

Khóe môi Lâm Túc không kìm được nhếch lên, nhưng lại cố gắng đè xuống, làm ra vẻ kiêu hãnh hỏi: "Tôi đã nói thật với anh rồi, mối quan hệ của chúng ta có nên..."

Cậu ấy làm một động tác tay, "Thay đổi một chút không?"

"Được thôi, nhưng trước đó, cậu giải quyết cái tên Thẩm Diệp đó cho tôi đi, cậu ta phiền phức thật sự."

"Yên tâm! Cứ giao cho tôi!"

Cậu ấy xoa xoa tay, lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu gõ lách cách, miệng còn lẩm bẩm: "Trà xanh c.h.ế.t tiệt, xem tôi trị cậu thế nào..."

 

 

back top