Hai năm sau đó, Lâm Túc không nhắc đến ba chữ "chim hoàng yến" nữa, người ngoài, bao gồm cả cha mẹ cậu ấy, đều mặc định tôi là bạn trai cậu ấy.
Tôi muốn giải thích, nhưng bị Lâm Túc bịt miệng.
Cậu ấy lạnh mặt, nhỏ giọng cảnh cáo tôi: "Không muốn ngày mai không xuống được giường thì câm miệng lại."
Nghĩ đến cái dáng vẻ Lâm Túc giày vò tôi đến mức tôi cầu xin cũng không ngừng trên giường, m.ô.n.g tôi đau nhói, lập tức ngoan ngoãn.
Bạn trai thì bạn trai vậy.
Dù sao một ngày ba vạn, cậu ấy bảo tôi làm cháu nội cũng được.
Tôi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, rồi lại cùng Lâm Túc quấn quýt không biết ngượng ngùng thêm nửa năm.
Vào ngày thiếu gia thật Thẩm Diệp trở về, Lâm Túc đang đội tai sói, quấn đuôi ở eo, ngồi trên người tôi nũng nịu rên rỉ:
"Bảo bối bảo bối, anh sờ nó đi."
Tay tôi vừa nhấc lên, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, ngoài cửa đứng cha mẹ Lâm Túc, và một người đàn ông trẻ tuổi có vài phần giống cha mẹ cậu ấy.
Ba người, đồng loạt nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Khung cảnh trở nên vô cùng xấu hổ.
Lâm Túc phản ứng nhanh chóng, giật chăn quấn lấy tôi, để trần nửa thân trên, gầm lên với người ngoài cửa:
"Không biết gõ cửa à!"
Tôi trốn trong vòng tay cậu ấy, không nhìn thấy sắc mặt của họ, chỉ nghe thấy một tiếng cười trêu chọc.
"Anh, hai người chơi lớn ghê nhỉ."
Mặt tôi nóng ran, ngón chân trong chăn co quắp muốn "đào ra ba phòng một sảnh".
Sau này tôi mới biết, người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa tên là Thẩm Diệp, là thiếu gia thật sự của nhà họ Lâm.
Một kịch bản cũ rích như trong tiểu thuyết.
Hai đứa trẻ bị bế nhầm.
Thẩm Diệp từ nhỏ đã theo mẹ phiêu bạt khắp nơi, bốn tuổi mẹ mất, cậu bị đưa vào cô nhi viện, mười hai tuổi, có người tự xưng là cha ruột đón cậu đi.
Nhưng đó lại là một kẻ vũ phu, say xỉn là đánh cậu.
Trong khi đó, Lâm Túc đã sống cuộc sống được mọi người nâng niu, giàu sang phú quý suốt hơn hai mươi năm.
Sự thật phơi bày, Lâm Túc không nói gì, không khóc không làm loạn mà chủ động thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân của mình, rồi dắt tôi rời khỏi biệt thự.
Lúc đi, cha mẹ Lâm Túc mắt đỏ hoe, nhét thẻ ngân hàng cho cậu ấy, nhưng Lâm Túc tự ái quá cao, không nhận.
Thấy vậy, Thẩm Diệp cười tủm tỉm dựa vào cửa, đưa cho tôi một tấm danh thiếp: "Anh dâu, nếu Lâm Túc không nuôi nổi anh nữa, cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Lâm Túc gạt phắt tay cậu ta: "Mơ đi!"
