Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy vì đói.
Chỗ bên cạnh trống không, trong nhà yên tĩnh lạ thường.
Tôi xoa xoa cái eo đau nhức bước xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, đập vào mắt là chiếc túi ni lông đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ, bên trong là mấy cái bánh bao, và một cốc sữa đậu nành đã nguội lạnh.
Lấy điện thoại ra xem.
Lâm Túc đã gửi một tin nhắn cách đây hai tiếng.
【Tôi đi tìm việc đây.】
Cũng tích cực đấy.
Chỉ là không biết Lâm Túc có tìm được không.
Lòng tôi hơi bất an, gọi điện cho cậu ấy, không ai nghe máy, gửi tin nhắn, cũng không trả lời.
Đến bảy giờ tối, Lâm Túc cuối cùng cũng trở về, tóc tai rối bời, khóe miệng có một vết bầm tím rõ ràng.
Cậu ấy cúi đầu thay giày, không nhìn tôi.
"Chuyện gì thế?" Tôi đặt d.a.o thái rau xuống, đi tới nâng mặt cậu ấy lên, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng cậu ấy, "Đánh nhau à?"
Cậu ấy quay mặt đi: "Không."
"Vậy vết thương này ở đâu ra?"
"... Đi phỏng vấn bảo vệ, so tài với người ta một chút."
Tôi: "..."
Tôi hít một hơi thật sâu: "Được nhận chưa?"
"Chưa. Họ nói anh tay chân gầy gò, không giống bảo vệ, mà giống thiếu gia đến trải nghiệm cuộc sống hơn, không đủ sức trấn áp tình hình."
"Nhưng mà, ngày nào tôi cũng tập gym mà!"
Nói rồi, cậu ấy khoe cơ bắp của mình.
Tôi im lặng, không muốn đả kích sự tự tin của cậu ấy, quyết định bỏ qua chủ đề này trước.
"Đói không? Cơm sắp xong rồi."
"Anh không hỏi tôi còn đi đâu nữa à?"
"Hôm nay tôi làm sườn xào chua ngọt."
"..."
Cậu ấy tủi thân "ồ" một tiếng, đi theo tôi, tôi đi đâu cậu ấy theo đó.
Căn bếp chật hẹp, tôi vừa quay người suýt chút nữa đ.â.m vào lòng cậu ấy.
"Sao cứ đi theo tôi mãi thế?"
Cậu ấy cụp mắt xuống: "Anh giận rồi à?"
Tôi không để ý đến cậu ấy, vòng qua cậu ấy để rửa nồi. Vòi nước chảy róc rách, cậu ấy cố chấp đứng tại chỗ:
"Anh chắc chắn đang giận."
Tôi khóa nước lại, quay người nhìn cậu ấy: "Giận gì?"
Cổ họng cậu ấy khẽ nuốt, ánh mắt có chút né tránh: "Chuyện tối qua... tôi..."
Ban đầu tôi cũng không để tâm, giờ cậu ấy nói ra, lửa giận trong lòng tôi lại bốc lên.
Tôi lạnh mặt, ném tạp dề lên chiếc ghế bên cạnh.
"Có gì mà phải giận."
"Chúng ta ngay từ đầu chẳng phải là giao dịch sao? Cậu đưa tiền, tôi cung cấp dịch vụ, lẽ đương nhiên."
Lời này vừa thốt ra, khóe mắt Lâm Túc nhanh chóng đỏ hoe bằng tốc độ có thể nhìn thấy, đôi mắt đẹp phủ một lớp hơi nước.
Giây tiếp theo, cậu ấy đột ngột quay người, nhanh chân đi về phía cửa, đưa tay kéo tay nắm cửa.
Động tác rất mạnh, mang theo sự ấm ức và dứt khoát, nhưng khoảnh khắc cánh cửa khép lại, chỉ phát ra một tiếng "cạch" rất nhẹ.
Tôi: "...?"
Lại giận nữa à?
Sao lại có một kim chủ thích dỗi hờn đến vậy?
Tôi thở dài, tượng trưng gửi hai tin nhắn, rồi dọn thức ăn lên bàn, trước tiên giúp Lâm Túc xới một bát cơm đầy, gắp một ít thức ăn cho vào hộp giữ nhiệt, rồi mới ngồi xuống ăn.
Ăn xong, dọn dẹp bát đũa, tắm rửa.
Mặc đồ ngủ sạch sẽ, tôi tựa vào đầu giường, vừa chơi điện thoại vừa chờ Lâm Túc về, chờ mãi đến tám giờ tối, bên ngoài mới có tiếng động.
Ngay sau đó, Lâm Túc với vẻ mặt u sầu xuất hiện ở cửa phòng ngủ, thấy tôi nhìn cậu ấy, khóe môi cậu ấy xịu xuống:
"Sao anh không ra tìm tôi?"
"Tôi đã ra ngoài lâu thế rồi mà!"
Tôi bất lực: "Thế cậu nói xem cậu đi đâu?"
Ánh mắt cậu ấy lảng tránh.
Tôi vừa thấy vẻ chột dạ này của cậu ấy, liền biết tám chín phần là cậu ấy trốn ở hành lang lén lút lau nước mắt.
Chuyện này cũng không phải lần một lần hai.
Tôi vẫy tay với cậu ấy: "Lại đây."
Mắt cậu ấy sáng lên, tâm trạng tồi tệ tan biến hết, lập tức lao tới ôm chầm lấy tôi, dụi dụi cái đầu mềm mại vào n.g.ự.c tôi.
Cúc áo ngủ nhanh chóng bị cậu ấy cọ bung.
"Đừng nghịch."
Tôi đẩy đầu cậu ấy ra: "Tôi hâm nóng cơm cho cậu rồi."
Cậu ấy ngẩng mặt lên: "Bảo bối anh tốt quá."
Nói xong hôn nhanh lên môi tôi một cái, rồi nhanh nhẹn lật người xuống giường, dép lê "lẹt quẹt" chạy ra ngoài ăn cơm.
Tôi ngồi trên giường vài giây, nghe tiếng bát đũa va chạm từ bên ngoài, cùng với tiếng cậu ấy ngân nga một khúc nhạc không thành điệu, cụp mắt xuống, xòe lòng bàn tay mình ra.
Hai năm nay, được Lâm Túc chăm sóc kỹ lưỡng, các loại mỹ phẩm đắt tiền thoa lên người, những dấu vết thô ráp đó sớm đã mờ đi phần lớn.
Da cũng trắng hơn một chút...
Nhìn nhìn, suy nghĩ bắt đầu lan man.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Lâm Túc mặc đồ bảo hộ dính đầy bụi bẩn, vác gạch ở công trường.
Chưa kịp thấy xót xa, thì nghe thấy giọng Lâm Túc lười biếng: "Nghĩ gì thế, bảo bối?"
Cậu ấy đang dựa vào khung cửa nhìn tôi.
Tôi thành thật trả lời: "Nghĩ cậu."
Cổ họng cậu ấy khẽ nuốt: "Đừng quyến rũ tôi."
Tôi: "..."
