CHIM HOÀNG YẾN CỦA THIẾU GIA GIẢ SA SÚT

Chương 8

Tuy nhiên, thực tế nhanh chóng giáng một đòn nặng nề vào vị thiếu gia này.

Trong hai tháng tiếp theo, Lâm Túc đi sớm về muộn, lần nào cũng gặp trở ngại, không phải phỏng vấn đến vòng cuối cùng thì vô cớ bị loại, thì là bị thông báo hủy vị trí vào một ngày trước khi nhận việc.

Lâm Túc về nhà, tức đến mức ôm tôi khóc lóc om sòm:

"Cái tên Thẩm Diệp c.h.ế.t tiệt! Tôi thề không đội trời chung với cậu ta!"

Vừa khóc vừa bắt đầu mò mẫm khắp người tôi.

Tôi hơi thở không đều đẩy cậu ấy ra.

Cậu ấy nhếch nhác sáp lại hôn tôi:

"Bảo bối, tôi cần sạc pin."

Cách sạc pin của Lâm Túc luôn cực kỳ tốn thể lực.

Đợi đến khi cậu ấy cuối cùng cũng thỏa mãn ôm tôi vào lòng, thỉnh thoảng nghịch ngón tay tôi, thì trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng.

Cậu ấy đột nhiên nói: "Tôi không muốn làm kim chủ của anh nữa."

Tôi buồn ngủ ríu cả mắt, mơ màng đáp một tiếng.

Tỉnh dậy đã là buổi chiều.

Mò lấy điện thoại xem, hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc, một tin đến từ một số lạ.

【Anh thích gì ở cậu ta?】

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn không đầu không cuối này, tùy tiện trả lời một câu "Thể lực tốt", rồi chặn và xóa.

Vừa xóa xong, lại hiện ra một số mới.

【Anh Úc Trầm, tôi làm tốt hơn cậu ta.】

?

Trán tôi giật giật.

Thẩm Diệp rốt cuộc có bao nhiêu số điện thoại?

Cậu ta là tay buôn số à?

Tôi lại chặn, cậu ta lại đổi số khác gửi tiếp.

【Anh Úc Trầm, chặn tôi vô ích thôi, tôi có rất nhiều cách để liên lạc với anh.】

Tôi phiền không chịu nổi, tắt nguồn luôn.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Buổi tối Lâm Túc về, sắc mặt tái mét.

Cậu ấy không kịp thay giày, xông thẳng vào phòng, ôm chầm lấy tôi vừa mới tắm xong, cả người run rẩy.

"Sao vậy? Phỏng vấn không thuận lợi à?" Tôi hỏi.

Cậu ấy khàn giọng đáp: "Tôi suýt chút nữa... suýt chút nữa thì không về được."

Lòng tôi trùng xuống: "Chuyện gì thế?"

"Công ty hôm nay, họ nói là làm thương mại quốc tế, đưa ra điều kiện rất tốt."

"Nhưng tôi vừa đến đó đã thấy không ổn, văn phòng rất hẻo lánh, còn yêu cầu thu điện thoại, tôi lấy cớ đi vệ sinh."

Lâm Túc hít sâu một hơi, "Rồi nhận được một tin nhắn lạ, bảo tôi chạy mau, công ty đó là làm lừa đảo xuyên quốc gia."

"Chân tôi mềm nhũn, trèo ra từ cửa sổ nhà vệ sinh, chạy hai con phố mới dám bắt taxi, Úc Trầm... nếu họ bắt được tôi, tôi có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại anh được nữa..."

Nói đến cuối, giọng cậu ấy nghẹn lại.

Tôi nghe mà giật mình thon thót, ôm chặt lấy cậu ấy.

"Không sao rồi không sao rồi," Lòng bàn tay tôi vuốt ve tấm lưng căng cứng của cậu ấy, "Cậu đã về nhà rồi, tôi ở đây này, an toàn rồi."

Cậu ấy im lặng một lúc lâu, rồi lí nhí:

"Tôi có phải vô dụng lắm không, đến công việc cũng không tìm được, còn suýt chút nữa hại cả mình..."

"Nói linh tinh gì đấy?" Tôi ngắt lời cậu ấy, đẩy cậu ấy ra một chút, "Là do những người đó quá xấu xa, không thể đề phòng được. Cậu trốn thoát được đã là giỏi lắm rồi."

Cậu ấy chớp chớp mắt: "Thật hả?"

"Đương nhiên là thật. Lâm Túc thiếu gia nhà mình thông minh như vậy, chỉ là tạm thời hổ lạc đồng bằng thôi."

"Nhưng tiền sắp tiêu hết rồi..."

Nhìn vẻ mặt ấm ức của cậu ấy, tôi lấy điện thoại ra, phớt lờ tin nhắn chưa đọc của một "tay buôn số" nào đó, chuyển khoản cho cậu ấy mười vạn tệ.

Lâm Túc vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi, không để ý.

Tôi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy mắt nhòe lệ liếc nhìn một cái, rồi đột nhiên mở to mắt, như thể không nhìn rõ, cậu ấy giật lấy điện thoại, đưa sát vào mắt.

"Mười, trăm, nghìn, vạn..."

Cậu ấy nhỏ giọng đếm số không phía sau, đếm đi đếm lại mấy lần, khó tin ngẩng đầu nhìn tôi.

"Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Tôi chậm rãi giải thích: "Tiền cậu cho tôi, tôi không tiêu một đồng nào, sau này thấy cậu tiêu tiền hoang phí không có kế hoạch gì, nên tự mình mày mò làm chút đầu tư nhỏ."

Có lẽ là do sống nghèo quen rồi, có một sự nhạy bén bẩm sinh với tiền bạc, cộng thêm hai năm theo Lâm Túc, tai nghe mắt thấy cũng học được một số mánh khóe, lấy "tiền lương" cậu ấy cho làm vốn, vài năm qua, số tiền trong tài khoản đã vượt xa tổng số tiền cậu ấy từng đưa cho tôi.

Trước đây thấy không cần thiết phải nói, bây giờ...

Tôi nhìn vị thiếu gia thất thế đang sốc đến mức câm nín vì mười vạn tệ trước mặt, bất lực thở dài.

"Đừng khóc nữa."

"Trước đây cậu nuôi tôi."

"Bây giờ, tôi nuôi cậu."

Tôi ghé sát vào, hôn lên môi cậu ấy một cái, giọng nói mang theo ý cười: "Lâm thiếu gia, đồng ý không?"

Đáp lại tôi là ánh mắt vô cùng rực cháy của Lâm Túc.

Cậu ấy nhếch môi.

"Đương nhiên đồng ý rồi," Giọng nói vẫn còn chút nghèn nghẹn, nhưng ngữ khí đã lấy lại vẻ kiêu căng thường ngày, "Anh phải nuôi tôi thật tốt đấy, không được kém hơn trước quá nhiều đâu."

"Được."

 

 

back top