CHỒNG ALPHA NGOẠI TÌNH, TÔI LIỀN ĐI TÌM TIỂU BẠCH KIỂM BÊN NGOÀI

Chương 8

Tôi vỗ tay, cười mỉa mai.

Hai người này đúng là biết diễn kịch, có thể đi nhận tượng vàng Oscar rồi.

Diễn mấy cái trò vô vị này trước mặt tôi, đúng là lãng phí tài năng.

"Em trai ruột? Cậu ta là con riêng, còn chưa vào hộ khẩu nhà tôi, làm gì được tính là em trai ruột của tôi."

Dư Vãn nghe vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt mang theo vẻ độc địa nhìn chằm chằm vào tôi.

Dường như rất ghét bị người khác nói là con riêng, hơn nữa lại là từ miệng tôi thốt ra.

Cậu ta nghĩ tôi vẫn là người có tính cách nhẫn nhịn, cam chịu như trước, vẫn yêu Chu Nam Hành đến chết.

Nên lẽ ra phải tin những lời họ nói, dù không tin lắm cũng sẽ không nói ra những lời làm tổn thương.

Chỉ tiếc là tôi không phải thân chủ cũ, thấy đồ trà xanh tinh là không nhịn được muốn chửi chết.

Thiên lôi đến thu ngươi rồi đây.

"Ôi chao chao, sợ quá, cậu nhìn tôi như thế, tôi nổi cả da gà rồi này."

Dư Vãn nghe câu này, sắc mặt thay đổi liên tục như một mâm ngũ sắc, cuối cùng, cậu ta lại khoác lên mình vẻ đáng thương.

"Anh Dư Hàng, anh đang nói gì vậy, tuy chúng ta không cùng mẹ sinh ra, nhưng trên danh nghĩa chúng ta vẫn có quan hệ huyết thống, hơn nữa..."

Cậu ta cúi đầu, nước mắt chực rơi.

"Hơn nữa em luôn coi anh là anh trai ruột của mình."

Tôi hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến cậu ta.

Gã phượng hoàng nam thấy vẻ mặt này của tôi, chỉ vào mũi tôi nói.

"Dư Hàng, xin lỗi đi! Nếu cậu không xin lỗi thì tôi sẽ không bao giờ về nhà ở nữa."

Cắt, không về ở thì không về ở, ai thèm chứ.

Gã phượng hoàng nam này thật sự nghĩ mình đẹp trai lắm sao, ai cũng phải vây quanh hắn.

Đâu biết rằng, thân chủ cũ đã bị chính tay hắn g.i.ế.c chết, giờ tôi ở trong cơ thể này sẽ không chiều chuộng hắn nữa.

"Được thôi, vậy thì ly hôn đi! Như vậy anh có thể không bao giờ quay lại nữa."

Gã phượng hoàng nam không thể tin được nhìn tôi chằm chằm, mặt đỏ bừng như gan lợn, mãi lâu sau mới thốt ra được vài chữ.

"Cậu đừng hối hận!"

Tôi khoanh tay, nói một chữ "Cút".

Dư Vãn còn muốn nói gì đó, nhưng bị sắc mặt tái xanh của gã phượng hoàng nam dọa sợ, cuối cùng đành im lặng đi theo hắn.

Trước khi đi, cậu ta quay đầu lại nhìn tôi đầy ác ý.

Tôi cũng không chịu thua kém mà nhìn lại.

"Xin lỗi anh Nam Hành, là em hại anh phải ly hôn rồi."

Dư Vãn mắt đỏ hoe nhìn gã phượng hoàng nam.

Gã phượng hoàng nam xoa xoa khóe mắt không có nước mắt của cậu ta.

Giọng điệu dịu dàng nói: "Không sao đâu, cậu ta yêu tôi nhiều như vậy, sẽ không ly hôn với tôi đâu."

Vẻ mặt Dư Vãn có chút mừng thầm, cậu ta trước giờ luôn thích cướp đồ của tôi. Mặc dù gia thế không thể cướp được, nhưng người thì không cướp được sao.

Sau đó cậu ta lại như nghĩ đến điều gì, do dự nói: "Nhưng em cảm thấy tính cách anh trai thay đổi rồi, nói không chừng thật sự sẽ..."

Gã phượng hoàng nam hôn nhẹ cậu ta, không hề bận tâm.

"Cậu ta sẽ không ly hôn với tôi đâu, có lẽ là do mấy hôm trước tôi cùng cậu ta trải qua kỳ phát tình, ra tay hơi nặng, nên hôm nay cậu ta mới nổi nóng thôi."

Dư Vãn ôm lấy gã phượng hoàng nam, mặt tựa vào vai hắn.

"Thật sao!"

Gã phượng hoàng nam xoa eo cậu ta, môi nhẹ nhàng lướt qua tai cậu ta.

"Ừ, chỉ là tôi không ngờ cậu ta lại trút giận lên em."

Dư Vãn đỏ mặt, sắc mặt có chút ửng hồng không tự nhiên.

"Không sao đâu, chỉ cần anh Nam Hành bình an, muốn em thế nào cũng được."

Nói rồi, hai người nhìn nhau.

Mùi pheromone ngọt đến phát ngấy và mùi pheromone ngải cứu quấn lấy nhau.

Mùi nồng nặc bay ra ngoài biệt thự, rồi lại bay vào trong.

Tôi vừa ngửi thấy mùi này, liền biết hai người họ lại bắt đầu âu yếm nhau rồi.

Không đi thuê phòng riêng sao? Nhất thiết phải ở ngoài biệt thự.

Xem ra tôi vẫn phải dành thời gian khử trùng bên ngoài.

Không ngờ thế giới này lại ham muốn đến vậy, vừa nãy còn sợ hãi đến mức đó, một lúc sau lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi không thể không khâm phục tâm lý tốt của hai người này.

Đồng thời, tôi cũng cảm thấy rất tiếc cho bản thân.

Bởi vì cách vừa rồi không thể đưa tôi quay về thế giới cũ, điều đó có nghĩa là tôi vẫn phải tiếp tục ở lại thế giới này.

 

 

back top