ĐỐI TƯỢNG YÊU QUA MẠNG LÀ KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

Chương 4

Trước kỳ nghỉ Quốc khánh, Triệu Khoát đột nhiên hẹn tôi đi leo núi.

Chúng tôi là anh em thân thiết từ nhỏ, tuy sau đại học không học cùng trường, nhưng quan hệ vẫn không vì thế mà xa cách.

Vừa hay trường chúng tôi học nghiên cứu sinh cùng thành phố, nên tôi đã đồng ý lời đề nghị của cậu ấy.

Đương nhiên, lý do xin nghỉ phép với giáo sư tôi không nói thật.

Trên mạng nói, xin nghỉ ốm là dễ nhất, quả không sai.

Trước khi leo núi, tôi không nghĩ đây là chuyện khó khăn, cho đến khi tự mình trải nghiệm, tôi mới hiểu, nói ít lời hoa mỹ thì cơ thể sẽ tốt hơn.

“Sóc ca có ổn không đấy? Sao lại yếu đuối thế rồi?”

Triệu Khoát bỏ xa tôi, quay đầu lại chế nhạo.

“Mặc kệ tôi!”

Tôi giơ ngón giữa về phía cậu ấy:

“Ông đây, là loại, bền bỉ! Lát nữa, lên, đến, đỉnh núi, cậu chắc chắn, sẽ gục, trước tôi!”

“Thật sao? Vậy tôi đi trước đây!”

Nói xong, Triệu Khoát lại tiếp tục bước lên phía trước.

Một lúc sau, cậu ấy cũng hết hơi, nói chuyện cũng trở nên hổn hển:

“Sóc ca, cậu, cậu, cậu đúng là, bền bỉ thật à?”

“Đương nhiên là…”

Chưa nói hết câu, điện thoại reo.

Tôi cầm lên xem, hóa ra là tên Bùi Viễn Thụ gọi đến.

“Alo?”

“Cậu đi đâu thế? Sao cả ngày không thấy người?”

“Liên, liên quan, gì đến, cậu!”

“Sao cậu thở dốc vậy? Bị ốm sao? Nghe giáo sư cậu nói cậu bị ốm.”

“Sóc ca…”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Triệu Khoát phía trước đã chạy đến:

“Sóc ca, đừng dừng, sắp, sắp đến nơi rồi.”

“Tôi biết rồi.”

Tôi đáp lại cậu ấy một câu, rồi định kết thúc cuộc gọi với Bùi Viễn Thụ.

Thế nhưng khi nhìn lại điện thoại, tôi mới phát hiện, hắn ta đã cúp máy từ lúc nào.

Cái kiểu người gì vậy!

Thật là vô lễ.

Tôi thầm mắng một câu trong lòng, rồi nhanh chóng quên béng chuyện này đi.

 

 

back top