Nói đơn giản, bạo lực lạnh là bạo lực lạnh lùng.
Nói một cách dễ hiểu, chính là đã đọc nhưng không trả lời.
Đương nhiên, không phải là không trả lời tất cả tin nhắn.
Chỉ là phải thể hiện sự lạnh nhạt của mình qua từng câu chữ, để Bùi Viễn Thụ cảm nhận được.
Cứ như vậy, hắn sẽ ghét cái đối tượng hẹn hò qua mạng là tôi, cuối cùng chủ động nói lời chia tay!
Khoan, tôi nên đồng ý ngay hay giả vờ níu kéo một chút đây?
“A Sóc sao còn chưa đi?”
Đang mơ mộng về cảnh chuồn êm, rèm giường đã bị vén lên.
“Tôi? Đi đâu?”
Nhìn người đang cười mỉm, tôi khó hiểu hỏi.
Thực ra Bùi Viễn Thụ cũng khá đẹp trai, chỉ là tính cách không được lòng người.
Nếu không, có lẽ hai chúng tôi đã có thể làm bạn rồi.
“Cậu không đi học sao?”
Người kia nhướng mày.
“Tôi học hành gì.”
Tôi không vui lườm hắn một cái.
Giáo sư cũng đâu có giao nhiệm vụ gì cho tôi, tên này nói linh tinh gì thế?
“Ừm?”
Bùi Viễn Thụ nghi ngờ một tiếng, rồi quay về giường mình.
Hắn lấy điện thoại ra, ngón tay gõ gõ trên màn hình, cuối cùng lại thở dài tắt màn hình đi.
“A Sóc muốn ăn gì, tôi đi mua bữa sáng, tiện thể mang về cho cậu luôn.”
Giọng Bùi Viễn Thụ vang lên ở cửa ký túc xá.
“Tôi không ăn!”
Tôi trả lời một câu.
Ngay sau đó, tiếng đóng cửa vang lên, trong ký túc xá chỉ còn lại mình tôi.
Tên này không biết lại lên cơn gì nữa.
Điện thoại reo hai tiếng, là một bức ảnh bữa sáng và một câu nói:
“Đi ra ngoài ăn sáng rồi, còn phải mang đồ ăn về cho cậu bạn cùng phòng đang đói bụng, vợ yêu phải khen anh mới được.”
