Tào Tháo yêu vợ người, còn tôi yêu O cay.
Tào Tháo dám sống thật vì hắn bá đạo.
Nhưng tôi, chỉ là một tổng tài bá đạo bình thường đến mức giàu nứt đố đổ vách.
Tôi không những không dám sống thật.
Trong thời đại Chủ Nghĩa Đại A này, để không bị các tổng tài bá đạo khác coi thường, tôi còn phải ngậm đắng nuốt cay nói rằng mình thích O ngọt.
“Mắt to, môi đỏ, da trắng, giọng mềm, mùi thơm ngọt, miệng thì cứ ú ớ ư ử nói không muốn, mà động tác lại nuốt nuốt nhả nhả... Tóm lại, như vậy là tuyệt vời nhất.”
Nói xong câu đó một cách gượng gạo, các vị tổng tài khác nhao nhao vỗ tay, bày tỏ sự đồng tình.
Mắt tôi trống rỗng.
Nói thế này rồi, chẳng lẽ cả đời này tôi không thể có crush được sao?
Cho đến khi, tôi gặp được Thẩm Kiến Hi.
