ENIGMA ĐẸP TRAI GIẢ OMEGA ĐỂ CÂU ALPHA NGỐC NGHẾCH

Chương 12

Cậu ta đứng dậy xoay một vòng, gần như cố chấp trưng bày bản thân cho tôi thấy.

“Anh không thích O ngọt không sao cả, tôi có thể thay đổi bản thân, đẹp trai, lạnh lùng, cay, lẳng lơ, đảm đang, tôi làm gì cũng được—Lê tiên sinh, chỉ cần anh đồng ý yêu tôi, tôi làm gì cũng được.”

Trần Tử Mộ bóp cằm tôi, buộc tôi nhìn cậu ta.

“Anh nói đi, tôi thề, sẽ thay đổi bằng mọi giá.”

Ánh mắt cậu ta phấn khích, còn tôi thì thực sự có chút kinh hãi.

Bởi vì tôi đã nhận ra, cậu ta thực sự sẽ làm như vậy.

Thông tin tố của cậu ta từ mùi ngọt ngấy lúc gặp mặt lần đầu tiên đến mùi ngọt ngào sau này, rồi đến mùi thông tuyết trong lành bây giờ.

Thay đổi hết lần này đến lần khác.

Nhưng theo tôi được biết, việc thay đổi thông tin tố chỉ có một cách.

Đó là vắt khô thông tin tố trong m.á.u rồi truyền lại cái mới, quá trình này sống không bằng chết, cậu ta lại nói làm là làm, còn làm đến hai lần.

Rốt cuộc tôi đã chọc giận cậu ta từ lúc nào?!

“Chúng ta thực sự đã gặp nhau sao?”

“Đúng vậy, nhưng anh không nhớ.”

Trần Tử Mộ vừa định tức giận, nhưng lại vui vẻ trở lại, như thể không tự chủ nhớ lại một chuyện ngọt ngào nào đó.

“Tôi là con riêng bị thất lạc của nhà họ Trần, hồi nhỏ luôn sống trong khu dân cư tồi tàn, những đứa trẻ khác thấy tôi không có bố nên bắt nạt tôi.”

“Lê tiên sinh, bọn chúng đều ghét bỏ tôi, chỉ có anh là đồng ý ăn kẹo của tôi. Trước khi tôi đi, tôi đã bảo anh chờ tôi, tôi sẽ quay lại tìm anh, và chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, được không?”

Giọng điệu cậu ta chợt thay đổi, nắm chặt cổ tôi, dùng hết sức lực.

“Anh đã đồng ý, tại sao lại nuốt lời cưới người khác? Anh vốn dĩ là của tôi! Tôi đã chờ anh bao nhiêu năm, đã cố gắng rất nhiều... Tôi đã đau đớn chịu đựng, phân hóa thành enigma chỉ để có được anh!”

Trần Tử Mộ nhắm mắt lại thật sâu, rồi mở ra, trong mắt đã lạnh băng.

“Cho dù cưới người khác cũng không sao, tôi có thể chịu đựng, nhưng từ nay về sau, anh sẽ chỉ là omega của tôi!”

Nói xong, cậu ta xé toạc cổ áo tôi, mở miệng định cắn vào tuyến thể!

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát từ xa vọng tới.

Động tác của Trần Tử Mộ khựng lại, có vẻ hơi bối rối.

“Dừng tay đi,” tôi cố gắng giữ bình tĩnh nói, “Tôi đã thu thập bằng chứng về cậu rồi.”

Khi sự việc xảy ra, tôi đã muốn báo cảnh sát bắt Trần Tử Mộ, nhưng cậu ta trốn không còn dấu vết.

Luật sư nói với tôi.

Nếu đối phương là enigma, một chủng tộc siêu hiếm, và chưa gây ra tổn hại thực sự cho tôi, thì thường sẽ không bị trừng phạt nghiêm khắc.

Nhưng tôi không thể chịu đựng được việc Trần Tử Mộ cứ như Thanh Gươm Damocles, treo lơ lửng trên đầu tôi mãi.

Luôn có người rình rập m.ô.n.g tôi trong bóng tối, điều đó thật sự quá đáng sợ.

Tôi cẩn thận nhớ lại, cảm thấy nơi duy nhất có thể gặp Trần Tử Mộ là khu dân cư tồi tàn ngày xưa, vì vậy tôi quay lại đây, chủ động dụ cậu ta phạm phải tội lỗi thực sự.

“Bây giờ cậu bắt giữ tôi và có ý đồ bất chính đã bị bắt quả tang, nếu cậu không muốn chết...”

“Khoan đã,” giọng Trần Tử Mộ có một niềm vui kỳ lạ, “Anh dựa vào đâu mà nghĩ tôi sợ chết?”

Cậu ta cười, để lộ hàm răng trắng bệch, giống như một con quỷ không chịu bỏ cuộc.

“Tôi đã sớm biết rồi, anh rời khỏi biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt là để câu tôi cắn câu, nhưng tôi chỉ muốn gặp anh thôi mà, tôi phải làm sao bây giờ?”

“Sống không cầu được tình yêu của anh, vậy thì tôi sẽ c.h.ế.t cùng anh, như vậy cũng không được sao?”

 

 

back top