ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 52

Trên bàn ăn, Tần Thượng Nghiêu tìm đủ mọi chuyện cười chọc Mạc Lan Ngạn vui vẻ.

Hắn mong chờ cậu có thể mắng mình hai câu cũng được, nhưng mãi cho đến lúc về nhà, Mạc Lan Ngạn vẫn không nói nhiều lời.

Nhìn Mạc Lan Ngạn đi về phía thang máy, Tần Thượng Nghiêu đuổi theo nhẹ nhàng kéo tay cậu: “Bà xã ~ sao vậy?”

Cảm xúc chua xót vẫn luôn nghẹn ở n.g.ự.c Mạc Lan Ngạn.

Cậu không thể nhìn thẳng Tần Thượng Nghiêu, sợ rằng thay vì nói những lời tàn nhẫn, mình sẽ khóc trước.

Nhưng, người xấu vẫn phải làm, chuyện vẫn phải có kết thúc.

Cậu khẽ nén hơi thở: “Tần Thượng Nghiêu, chúng ta chia tay đi!”

Nhà xe ngầm trống trải lặng như tờ, làm những lời Mạc Lan Ngạn nói trở nên rõ ràng một cách lạ thường.

“Cái gì?” Ngón tay Tần Thượng Nghiêu khẽ siết chặt, xác định có phải ảo giác của mình hay không.

“Tôi nói chia tay.” Mạc Lan Ngạn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe mang theo sự kiên quyết và lạnh lẽo: “Tần Thượng Nghiêu, tôi nhận ra sau khi ở chung một thời gian dài như vậy, anh và Tần Châu khác biệt rất lớn. Tôi không thể nào thích anh được, cho nên chúng ta chia tay đi.”

“Mạc Lan Ngạn, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Có phải tôi dạo này không bầu bạn cậu, nên cậu không vui? Tôi về sau, về sau không như vậy nữa được không?

Tôi quay về thương lượng với họ, tôi dành nhiều thời gian hơn bầu bạn cậu, chúng ta về sau thường xuyên đi ăn bên ngoài, chúng ta,”

“Tần Thượng Nghiêu, chỉ là một bữa cơm thôi, anh đừng tưởng mình nói được làm được là vĩ đại thật sự chứ. Anh đừng nghĩ, tôi thật sự phải đáp ứng ý muốn của anh chỉ vì anh theo đuổi không bỏ.”

“Mạc Lan Ngạn, đang yên đang lành, cậu đột nhiên bị sao vậy? Cậu…… Ông nội tôi có phải đã tìm cậu?”

Tần Thượng Nghiêu biết Mạc Lan Ngạn không phải người như thế, hắn nghĩ nhất định là ông nội tìm cậu.

“Đúng vậy, tìm rồi, ông ấy nói, chúng ta không xứng ở bên nhau, anh cũng chỉ là một người thường không có tiền.

Tần Thượng Nghiêu, anh không phải thiếu gia Tần gia, tôi vì sao còn phải ở bên anh? Tôi nuôi một đứa con là đủ rồi, chẳng lẽ về sau còn phải nuôi anh?”

“Tôi có công việc, tôi có thể kiếm tiền.”

“Rồi bắt tôi và Mạc Đậu Đậu luôn phải chờ anh về nhà sao? Anh rốt cuộc có nhận rõ thực tế không hả? Anh đừng nghĩ thật sự tôi ở bên anh vì yêu anh chứ!”

“Mạc Lan Ngạn cậu đừng nói linh tinh!” Hốc mắt Tần Thượng Nghiêu đỏ đậm, nước mắt lăn dài theo tiếng nói trên mặt hắn. Hắn áp lực cảm xúc: “Mạc Lan Ngạn, tôi rất cố gắng.”

“Cho nên đây là thực tế đó, chúng ta không hợp. Cảm ơn anh đã chiếu cố mấy ngày nay, chúng ta ngăn chặn tổn thất càng sớm càng tốt. Về sau, đường ai nấy đi thôi.”

________________________________________

Mạc Lan Ngạn không chút do dự, bỏ lại Tần Thượng Nghiêu một mình.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cảm giác chua xót nghẹn trong lòng cậu trào ra, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tần Thượng Nghiêu, nếu yêu anh khiến cuộc sống anh trở nên đầy những sự bất đắc dĩ bị ép buộc, vậy tôi thà không yêu.

Không phải sợ câu nói của Ông nội anh rằng: người chịu khổ rồi sẽ biết mình sai, mà là sợ, khi anh gánh chịu khổ cực, tôi lại bất lực.

Mạc Lan Ngạn không biết mình về nhà bằng cách nào. Cậu chỉ dám khóc thành tiếng khi cửa nhà đóng lại.

Cậu không biết mình yêu Tần Thượng Nghiêu nhiều bao nhiêu, nhưng cậu biết Tần Thượng Nghiêu yêu mình nhiều bao nhiêu.

________________________________________

Một tuần trôi qua liên tiếp, Mạc Lan Ngạn sống một mình mơ màng hồ đồ.

Mạc Đậu Đậu sau khi được mẹ đón về vẫn chưa trở lại. Cậu cũng không gọi điện thoại hỏi thăm nhiều.

Nhóm ‘Người Làm Công Xã Súc’:

Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, sao gọi điện thoại cậu không bắt máy? Cậu chia tay với Tần Thượng Nghiêu à???

Lý Thụ Kiệt: ?

Lệ Bắc Ngưng: ?

Mọi người đợi rất lâu trong nhóm, Mạc Lan Ngạn vẫn không trả lời.

Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, Tần Thượng Nghiêu vào bệnh viện Giang Thành.

Mạc Lan Ngạn: Hắn bị làm sao?

Tần Châu: Ba tôi nói hắn sau khi về thì không ăn không uống, rốt cuộc hai cậu bị gì vậy?

Mạc Lan Ngạn: Chia tay.

Tần Châu: Sao lại thế?

Mạc Lan Ngạn: Không có gì, chỉ là cảm thấy không hợp.

Chuyện tình cảm mọi người không tiện can dự và khuyên nhủ, chỉ là họ đến với nhau đột ngột mà chia tay cũng đột ngột. Tề Dục nhìn chằm chằm nội dung trò chuyện trong nhóm, lòng ngổn ngang trăm mối.

________________________________________

Từ Nam Thành đến Giang Thành, bốn tiếng đồng hồ. Mạc Lan Ngạn xuyên qua cửa kính phòng bệnh thấy người đang nằm trên giường sắc mặt tái nhợt. Cậu đau lòng nhưng không dám vào.

Một nữ y tá đi qua: “Chào anh, anh đến thăm bệnh nhân giường đó sao?”

Mạc Lan Ngạn mắt đỏ hoe: “Anh ấy có khỏe không?” Chỉ một câu hỏi thăm, nước mắt đã giàn giụa tuôn rơi.

Nữ y tá: “Chỗ bị thương trên vai hơi bị nhiễm trùng, không có gì đâu, chủ yếu vẫn là đói, cũng không biết làm sao, đưa vào vẫn không ăn không uống.”

Mạc Lan Ngạn cúi đầu, nước mắt càng rơi dữ dội.

“Anh không sao chứ?” Nữ y tá cúi xuống muốn hỏi thêm, chỉ thấy cậu khẽ lắc đầu đi ra ngoài.

“Xin chào, phòng bệnh Tần Thượng Nghiêu ở phòng nào?”

“Ở đằng kia.”

Nữ y tá trực ban chỉ đường cho cô ta. Mạc Lan Ngạn lướt qua cô gái kia lại dừng bước, một Omega. Cậu không có can đảm quay đầu xác nhận, sợ mình sẽ không nhịn được quay trở lại.

________________________________________

Trong phòng bệnh, Hàn Hinh Nhi ôm bó hoa tươi bước vào: “Tần Thượng Nghiêu?”

Người trên giường bệnh hoàn toàn không phản ứng. Cô đặt hoa xuống hơi nghiêng người lại gần: “Tần Thượng Nghiêu?”

Hắn lẳng lặng nằm đó. Hàn Hinh Nhi không biết hắn có thật sự ngủ hay không, nhưng càng lại gần càng bị khuôn mặt trước mắt hấp dẫn: lông mi rậm rạp, mũi cao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Cô càng cúi gần, Tần Thượng Nghiêu đột nhiên trợn mắt.

Trong mắt đầy tơ máu, ánh mắt hung ác kết hợp sắc mặt tái nhợt giống như ma cà rồng trong phim điện ảnh.

Hàn Hinh Nhi bị dọa lùi lại hai bước mới lên tiếng: “Tôi, tôi đến thăm anh.”

Tần Thượng Nghiêu không nói lời nào, lại lần nữa nhắm mắt. Không phải người đó, hắn không muốn gặp bất kỳ ai.

Trong phòng lại yên tĩnh. Hàn Hinh Nhi cũng không tìm được chủ đề gì: “Vậy tôi đi trước, anh nghỉ ngơi cho khỏe.”

Cô bước ba bước lại quay đầu nhìn một lần, trước kia cư nhiên không hề phát hiện Tần Thượng Nghiêu lại đẹp trai đến nhường này.

________________________________________

Phòng bệnh không biết yên tĩnh bao lâu, nữ y tá bước vào: “Tần Thượng Nghiêu, thay nước truyền nè!”

Bệnh nhân vẫn không nhúc nhích.

“Anh còn trẻ có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế với người nhà? Sao lại tuyệt thực phản đối?

Người vừa rồi chắc là người nhà anh, chỉ hỏi anh một câu có khỏe không mà đã bắt đầu khóc, khỏi phải nói buồn bã đến mức nào. Nói anh một tuần không ăn cơm, tôi thấy cậu ấy chắc cũng chẳng khá hơn là bao.”

back top