GIÁO VIÊN XUYÊN THƯ, DẠY DỖ HÔN QUÂN BẠO NGƯỢC THÀNH BẬC MINH QUÂN

Chương 7

"Ta đã nói rồi, đi đến đâu cũng bị ức hiếp, tại sao ta còn phải tự dâng mình đến đó làm gì, học sĩ cũng không dám quản, những huynh đệ kia của ta có mẫu phi gia thế chống lưng, trong Hoàng cung này ta có khác gì cá nằm trên thớt."

"Ngươi xem ngươi kìa, cũng có thể tùy ý trói ta trên cây, gây ra động tĩnh gì cũng không ai đến nhìn ta một cái, vì họ đều biết, Hoàng tử như ta còn chẳng bằng một vật trang trí trong cung."

Khương Sâm lên tiếng tố cáo tôi từng câu từng chữ, trách tôi gọi hắn ra trước mặt người khác.

Dần dần, giọng nói của hắn bắt đầu nghẹn lại, sau khi khóc mất kiểm soát, lại càng như kiệt sức mà gục đầu xuống, giống như một con búp bê vải rách nát.

Đợi Khương Sâm khóc xong, tôi dùng ống tay áo nhẹ nhàng giúp hắn lau khô nước mắt.

"Ngươi không học lâu như vậy, không biết cũng là chuyện bình thường, bài vở ban đầu của ngươi chọn góc độ vẫn không tồi, chỉ cần mài dũa thêm là được."

Nghe vậy, hắn ngước mắt nhìn tôi với khuôn mặt còn vương nước mắt, ánh mắt lộ ra chút bất ngờ.

"Ngươi đã xem bài vở của ta?"

Tôi khẳng định gật đầu nói: "Không chỉ bài vở gần đây của ngươi, mà cả bài vở trước đây của ngươi, ta đều đã xem, ngươi có muốn ta nói cho ngươi nghe không?"

Nghe tôi nói như vậy, Khương Sâm do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Sau đó, bài vở của hắn tôi đều sửa chữa, nhận xét tỉ mỉ từng chi tiết, dần dần thúc đẩy hắn đi trên con đường trở thành một bậc minh quân.

Mỗi lần tôi thấy hắn có chút tiến bộ, tôi liền mở chế độ khen ngợi siêu cấp.

Ban đầu hắn còn giữ thể diện che giấu nụ cười trộm, sau đó hắn bắt đầu công khai bộc lộ cảm xúc, đến sau này hắn còn chủ động đòi tôi khen hắn, còn muốn ôm một cái như phần thưởng.

Khi Khương Sâm còn gầy yếu, tôi có thể ôm hắn vào lòng.

Không biết là do tôi nuôi dưỡng quá tốt hay gen của hắn quá tốt, sau khi lớn lên hắn cao lớn hơn tôi, tôi không ôm nổi nữa thì chuyển thành hắn ôm tôi.

Mà cái đuôi của hắn, ngay cả khi hắn bị chèn ép, tôi cũng chưa từng thấy hắn chủ động rũ xuống được mấy lần.

Thấy việc con cái không thể áp chế Khương Sâm, tôi đành phải tạm thời tránh né, tìm cách giải quyết. Những buổi triều hội có thể đẩy tôi đều cố gắng đẩy, vừa tan triều tôi liền chạy về Tể tướng phủ làm việc tại nhà.

Nhưng Khương Sâm bây giờ là Hoàng đế, ra khỏi cung còn tiện lợi hơn cả khi làm Hoàng tử.

 

back top