HÀNG NGÀY TÔI ÔM BỤNG BẦU ĐẾN VIẾNG, LÀM SẾP GHEN ĐẾN ĐỘI MỒ SỐNG DẬY

Chương 28

Mục Tiêu trong trăm bề bận rộn chạy đến. Áo sơ mi màu lam nhạt khoác một bộ áo choàng màu xanh biển, mu bàn tay còn quấn băng vải.

Không thể không thừa nhận khí tràng Mục Tiêu rất cường đại, chẳng sợ mang theo thương tích, càng tăng thêm mị lực thành thục mê người của anh ta.

Anh ta không tin lời Lạc Thanh Thừa, hoàn toàn ngược lại, anh ta biết Lạc Thanh Thừa đang lừa anh ta.

Đổi lại những người khác khẳng định sẽ nói thẳng ra đứa trẻ này là của Mục Tiêu. Đối với Mục Tiêu mà nói, như vậy chỉ sẽ c.h.ế.t càng nhanh.

Tuy rằng Lạc Thanh Thừa nói chỉ là đem ý tứ này dùng sự thần bí đóng gói một chút, cảm giác cao cấp khiến người ta biết rõ là âm mưu vẫn muốn xem xem lừa kiểu gì.

Kế tiếp chỉ cần đem kiểu lừa duy trì ở trình độ này, lại kiên trì một đoạn thời gian, với kỹ thuật y học hiện tại liền có thể nghiệm thân.

Mục Tiêu cũng không có khả năng hổ dữ lại ăn thịt con.

Chỉ cần đem đứa trẻ sinh hạ , nhiệm vụ Lạc Thanh Thừa hoàn thành là có thể thuận lợi trở lại thế giới của cậu.

Mục Tiêu xa xa nhìn Lạc Thanh Thừa trên giường phẫu thuật, trong mắt cậu sóng nước lóng lánh, sắc mặt trắng bệch, dường như một con thỏ tuyệt vọng chờ làm thịt.

Ánh mắt nhìn lại đây giống như tìm thấy tinh hỏa trong đêm tối.

Tất cả những điều này đều do anh ta tự tay an bài, thấy hiện trường như vậy tại sao lại có loại đau đớn như kim đ.â.m vào trái tim.

Lưng thẳng hơi nghiêng, anh ta theo bản năng nắm chặt nắm tay, eo lại khôi phục sự cứng như sắt thép thẳng tắp.

Anh ta nhìn chằm chằm Lạc Thanh Thừa lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Bác sĩ và trợ lý nhìn nhau, thức thời vội vàng rời khỏi phòng.

Từ khi Mục Tiêu đi vào căn phòng bệnh này, ánh mắt Lạc Thanh Thừa luôn nhìn chằm chằm vào anh ta.

Cậu hoàn toàn nghiệm chứng Mục Tiêu liều c.h.ế.t cứu cậu, bất quá là vì tự tay hủy diệt cậu.

Trên mặt anh ta trừ bỏ thù hận căn bản không có một chút giống bị tra tấn phản ứng mang thai.

Hệ thống ngươi xác định chuyển dời thành công?

Hệ thống: Lại lần nữa xác nhận, chuyển dời thể cảm thai kỳ thành công.

Vậy, chỉ có thể nói Mục Tiêu đích xác không phụ danh hiệu bạo quân.

Mục Tiêu dần dần đi tới, hai mắt anh ta đỏ bừng, đáy mắt tất cả đều là sát khí.

“Mục Tiêu, bị thương do nổ không phải ý muốn của tôi, nhưng xác thật là tôi làm.”

Lạc Thanh Thừa sợ hãi nhìn vào đôi mắt anh ta, nhưng cái giường phẫu thuật này đã không còn chỗ làm cậu co rúm trốn tránh.

Cậu cắn môi dưới: “Dựa theo ước định trước đó, anh giúp tôi cứu Kiều Bố Nhất tôi về anh xử trí, chính là tôi không muốn chết, anh có thể thả tôi không, anh có thể lợi dụng tôi làm rất nhiều sự khác.”

Nói đến phía sau Lạc Thanh Thừa thậm chí nheo mắt lại, chờ đợi Mục Tiêu đối với cậu thi hành quyền cước trả thù.

Nhưng mà, hai chân bại lộ bên ngoài của cậu được anh ta giải cứu. Lòng bàn tay nóng rực của anh ta giống bếp lò than, làm bỏng cơ bắp chân cậu.

Khi anh ta nhẹ nhàng buông ra, Lạc Thanh Thừa tựa như một con nhím bị lột sạch tất cả phòng ngự, bản năng cuộn tròn cơ thể thành hình một con tôm.

Tiếng cười Mục Tiêu giống như mũi d.a.o sắc bén rơi xuống: “Ngươi nơi nào là làm bị thương, ngươi là muốn tôi thi cốt vô tồn!”

Nếu không phải Mục Tiêu mạng lớn, anh ta hẳn là bị nổ tan xương nát thịt.

Mà hiện tại Lạc Thanh Thừa trên người trừ bỏ băng gạc liền không có một mảnh vải, Mục Tiêu làm cậu ở dưới tình huống không đánh thuốc mê phá thai, còn ác hơn thi cốt vô tồn!

Lạc Thanh Thừa không dám nghĩ lại, cậu nghe được chính mình hàm răng run lên phát ra tiếng “khách khách”, trái tim đập mãnh liệt.

“... Mặc kệ anh tin hay không... Kia không phải ý muốn của tôi.” Lạc Thanh Thừa hung hăng cắn chính mình môi dưới, đem tất cả kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình bẻ gãy: “Tôi có thể làm trợ lý, tài xế, người hầu của anh...”

Mục Tiêu vẫn lặng lẽ đứng, liền như trước không lâu anh ta đứng ở mép giường thưởng thức cậu, đây là nhà giam vô hình độc hữu thuộc về Mục Tiêu anh ta.

“Tôi giống kẻ thù của anh, nhưng tôi thật sự không phải hắn, hiện tại giống như... cũng là kẻ thù của anh. Nếu không tôi đi sửa lại mặt?” Lạc Thanh Thừa nghiêm túc thành khẩn nói ra những lời này, nghe lên lại giống một câu chê cười.

Mục Tiêu đều nhịn không được phối hợp xuy một tiếng, cầm lấy d.a.o phẫu thuật, chấm trên bụng Lạc Thanh Thừa.

Vừa mới lơi lỏng xuống dưới bầu không khí đột nhiên lại buộc chặt, hô hấp Lạc Thanh Thừa đều lỡ nhịp, nghe anh ta hỏi: “Cậu có thể vì tôi làm rất nhiều việc?”

Cằm Lạc Thanh Thừa cứng đờ hơi hơi gật một cái.

“Bất luận chuyện gì cũng có thể?”

Dũng khí cùng tôn nghiêm khi sinh mệnh bị uy hiếp, rất nhiều thời điểm không chịu nổi một kích.

Lạc Thanh Thừa không thể đổi nấc liền biết đây là sự khuất nhục cậu cần thiết phải đối mặt.

“Chỉ cần không lấy đứa trẻ.”

Mục Tiêu buông d.a.o phẫu thuật, đem cậu từ trên giường phẫu thuật bế lên, ánh mắt dừng ở trên mặt cậu.

“Bị tôi làm c.h.ế.t cũng có thể?”

Giường phẫu thuật là nơi Lạc Thanh Thừa từ trước tới nay nếm đến lạnh nhất.

Mà lời nói này của Mục Tiêu giống như mưa rền gió dữ nhấc lên sóng biển lớn đem cậu đánh sập. Bóng tối trước bình minh ngay sau đó bao phủ linh hồn của cậu.

Cậu tình nguyện bò lại giường phẫu thuật.

 

back top