HÀNG NGÀY TÔI ÔM BỤNG BẦU ĐẾN VIẾNG, LÀM SẾP GHEN ĐẾN ĐỘI MỒ SỐNG DẬY

Chương 39

Lạc Thanh Thừa: "Được được được, tôi quay lưng lại canh chừng cho anh."

Cánh tay bị Mục Tiêu túm chặt. Ngay cả giữa cơn khốn khổ, đỉnh mày anh ta vẫn mang theo sự tự tin: "Cậu muốn so sao? Tôi chiều cậu. So thì đừng trốn trong chăn khóc."

Lạc Thanh Thừa bật cười lớn: "Anh ở trước mặt tôi khóc không ít đâu."

Hai người vai kề vai, nghiêng đầu nhìn nhau. Ánh mắt không ai chịu thua ai. Ngón tay bắt đầu nhanh nhẹn tháo khóa thắt lưng, tiếng khóa kéo đồng thời vang lên.

Mục Tiêu và Lạc Thanh Thừa đồng thời nhìn về phía trọng điểm đối phương móc ra.

Im lặng!

Im lặng!

Lạc Thanh Thừa đúng là tự làm tự chịu. Vẻ thư sinh gặp anh trai thô ráp, cảm giác thất bại trong chốc lát chiếm cứ toàn bộ đại não. Không nên thế chứ!

Mục Tiêu nhìn thấy trong mắt, thể cảm thai kỳ khiến đôi mắt anh ta ngập nước, anh ta khó khăn nói ra lời mất kiểm soát:

"Nó thuộc về cậu, chỉ thuộc về cậu."

Trong khoảnh khắc—

Lạc Thanh Thừa quay đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu. Đôi mắt sâu thẳm của Mục Tiêu không hề né tránh. Âm thanh xung quanh như đóng băng.

Dù biết mình là thế thân của ai đó, Lạc Thanh Thừa vẫn không thể kiểm soát nhịp tim mình đập như trống, khuôn mặt nóng bừng. Cậu vẫn chưa từng yêu đương.

Đôi mắt Lạc Thanh Thừa rất cuốn hút, lông mi dài rõ ràng, đen láy linh động. Chỉ một cái chớp mắt, dường như muốn kéo linh hồn Mục Tiêu vào trong.

Mục Tiêu vội vàng dời tầm mắt, quay sang nhìn cây ngô đồng to như thùng nước trước mắt.

Độc quyền sao? Lạc Thanh Thừa lắc đầu.

Ký ức sót lại về sự hung hãn của anh ta khiến cậu cố ý miệng cười nhưng trong có dao: "Tổng giám đốc Mục, tôi không phải hắn. Cái lượng này của anh... Thận hư à?"

"Cậu..." Bạo quân Alpha được công nhận, đội đặc nhiệm số một số hai, giờ phút này lại bị một Beta khinh thường, còn so...

... Lượng và tốc độ.

"Cậu còn không rõ sao? Chứng giả mang thai." Mục Tiêu khinh thường nhưng không quá nghiêm túc, "Hóa ra cậu ham chơi như vậy."

"Nhất định phải thế chứ. Ai bảo hợp đồng lao động của tôi vẫn còn dưới danh nghĩa công ty anh." Lạc Thanh Thừa tự mình thông suốt, nói tiếp: "Anh biết tôi vì sao muốn dẫn anh đến đây không?"

Mục Tiêu liếc nhìn cậu, rồi nhìn cây ngô đồng cao ngất trước mắt: "Nó có ý nghĩa đặc biệt với cậu sao?"

Gió nóng phả vào tai, chỉ còn lại tiếng côn trùng ồn ào.

Lạc Thanh Thừa cười xấu xa nói: "Nó ghi lại bí mật riêng tư giữa anh và tôi. Nghe nói những người có chung bí mật, vì giữ bí mật mà mối quan hệ sẽ kiên cố hơn những người khác."

Mục Tiêu rủ mắt như đang suy nghĩ điều gì, rồi ngước lên, anh ta nói: "Lạc Thanh Thừa, hiện tại tôi có một loại vui vẻ mãnh liệt. Có thể là chứng giả mang thai, nhưng tôi rất thích cảm giác vui vẻ này."

"Không phải đến từ bất cứ thứ gì khác, mà là đến từ cậu, Lạc Thanh Thừa."

Lạc Thanh Thừa kéo khóa quần lên, cười rạng rỡ với anh ta.

Mục Tiêu thấy được ánh mặt trời chân chính trên khuôn mặt cậu, ánh nắng chiếu rọi vào nội tâm hoang vắng của anh ta.

"Đi thôi, bên kia có cái hồ nước."

Rửa tay xong, hai người sóng vai đứng đối diện cây ngô đồng.

Lạc Thanh Thừa nhìn lên ngọn cây, quá khứ che trời lấp đất ùa về trong tâm trí.

"Mẹ tôi sinh tôi bị băng huyết, tôi chưa từng thấy bà. Chỉ biết vì tôi, bà không còn cơ hội theo đuổi tự do nữa. Ba tôi thuận lý thành chương chán ghét và bỏ rơi tôi.

Có lẽ trong xương cốt tôi đã rất nghịch ngợm, bướng bỉnh. Tôi trốn khỏi cô nhi viện.

Trên đường đi tìm ba, tôi vừa đói vừa lạnh. Có người chán ghét tôi, có người đ.ấ.m đá xả giận lên tôi, có người thích tôi nhưng cuối cùng vẫn bỏ rơi tôi. Tôi rất sợ nhìn vào mắt người khác, sợ ánh mắt họ sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.

Cho đến khi gặp Kiều Bố Nhất.

Hắn cho tôi bánh sandwich và sữa bò đỡ đói, tặng tôi một nơi che mưa chắn gió, dạy tôi biết chữ, chơi đùa với tôi. Khi đó, hắn trong lòng tôi chính là thần minh phổ độ."

Ánh mắt Mục Tiêu dừng lại trên cây đại thụ xanh mướt, dường như thấy được hình ảnh Lạc Thanh Thừa bé nhỏ được Kiều Bố Nhất chăm sóc ấm áp, ánh mắt có chút khác thường.

"Trong một thời gian rất dài, Kiều Bố Nhất chiếm giữ một vị trí quan trọng hơn cả bản thân tôi trong lòng tôi." Lạc Thanh Thừa đút hai tay vào túi quần, "Kinh nghiệm thời thơ ấu của chúng ta có phải rất tương tự không? Anh ngủ trong hang đá sau núi, tôi ngủ trong cái ổ dựng dưới gốc cây này."

Hai người nghiêng đầu, liếc nhìn nhau, rồi lập tức tách ra.

Khoảnh khắc đó, giống như đã gặp đúng người.

Lạc Thanh Thừa cười cười: "Xương cốt chúng ta đều cứng cáp, cho nên bây giờ vẫn còn tay chân lành lặn, sống tốt. Hơn nữa..."

Đứa bé không lâu nữa sẽ chào đời.

"Mọi chuyện sẽ tốt thôi. Đi, dẫn anh đi đến chỗ tiếp theo."

Lạc Thanh Thừa kéo Mục Tiêu, người vẫn còn đăm chiêu nhìn cây đại thụ: "Đừng nhìn nữa, chốc lát nữa sẽ bị nhà đầu tư dời đi thôi."

Lần này, ánh mắt kiên quyết của Lạc Thanh Thừa lệnh cho Mục Tiêu ngồi vào ghế phụ. Dáng ngồi của anh ta khiến người ta liên tưởng đến tư thế ngồi như chuông trong sách giáo khoa.

Lạc Thanh Thừa cười cài đặt dẫn đường: "Đừng căng thẳng như vậy. Tôi mà có thể làm gì anh thì tốt quá. Yên tâm ngủ đi."

Mục Tiêu quả thực mệt mỏi khó hiểu, mí mắt nặng trĩu.

Lạc Thanh Thừa mở kênh âm nhạc. Đang phát một bài hát cũ, cậu nhẹ nhàng ngân nga theo giai điệu.

Trong tiếng hát thuần khiết và chậm rãi của cậu, Mục Tiêu cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, tựa vào ghế kiên định chìm vào giấc ngủ.

Lạc Thanh Thừa dừng lại, Mục Tiêu liền thò tay chọc cậu, buộc cậu phải tiếp tục hát.

Sau vài lần lặp lại, Mục Tiêu cuối cùng cũng ngủ say, khóe mắt lại ướt át.

Sự kiên cường của anh ta không phải đến từ việc anh ta mạnh hơn người khác bao nhiêu, mà là vì sau lưng anh ta không có ai. Một khi gục ngã, rất có khả năng sẽ không thể bò dậy được nữa.

________________________________________

Không thể không nói Mục Tiêu có tính cảnh giác cực cao. Xe vừa dừng ổn định anh ta đã mở mắt, thoáng nhìn qua cửa sổ xe là một khu rừng cây rậm rạp, thưa thớt dân cư.

Anh ta hỏi: "Đến rồi à?"

Lạc Thanh Thừa trong cảnh giác của anh ta chợt nghĩ đến điều gì, nhưng linh quang chợt lóe bị Mục Tiêu cắt ngang.

"Đến rồi."

Đẩy cửa xe ra là một cánh cổng sắt cũ kỹ, rỉ sét, nghiêng ngả nằm hai bên. Một vùng cành khô lá úa vùi lấp sự sống đã từng tươi tốt, trông đổ nát hoang tàn.

Mục Tiêu rất nhanh chú ý đến chữ "Viện" còn sót lại nửa phần trên bức tường bên cạnh cổng lớn.

Lạc Thanh Thừa nói: "Rất lâu trước kia, nơi này là một cô nhi viện."

Cậu tìm một đoạn tường cao nửa mét, phủi bụi rồi ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh ý bảo Mục Tiêu ngồi xuống.

Mục Tiêu nhìn chằm chằm cậu. Lạc Thanh Thừa đành phải dùng giọng điệu yếu ớt giả vờ: "Chiều cao của anh thường cho tôi một loại áp lực rất mạnh, khiến tôi căng thẳng, đôi khi càng muốn phản kháng."

Lời Lạc Thanh Thừa vừa dứt, thân ảnh đầy áp lực kia đã ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu.

Lạc Thanh Thừa nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, cười. Mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, nhìn cổng sắt, nụ cười dần biến mất.

Giày Lạc Thanh Thừa rất trắng, dẫm lên nền xi măng bong tróc. Mới và cũ tạo nên sự đối lập rõ ràng.

Nơi này đã từng có một bức tường. Cậu đã ngủ ở góc tường, ngay chỗ đôi giày thể thao trắng đang dẫm.

Mục Tiêu nhìn chăm chú Lạc Thanh Thừa đang yên tĩnh, giống như một con thỏ mềm mại đáng yêu. Anh ta xúc động đưa tay ra vuốt ve mái tóc cậu.

Mà không hề biết động tác này của anh ta, giống như mở ra van ký ức của Lạc Thanh Thừa.

 

back top