HÀNG NGÀY TÔI ÔM BỤNG BẦU ĐẾN VIẾNG, LÀM SẾP GHEN ĐẾN ĐỘI MỒ SỐNG DẬY

Chương 41

Không khí trong khoảnh khắc trở nên quá mức nóng bỏng. Lạc Thanh Thừa cười hỏi một câu: "Chứng giả mang thai có phải mang đến cho anh rất nhiều bối rối không?"

Mục Tiêu thành thật: "Đúng vậy. Ví dụ như hiện tại, ở trước mặt cậu tôi đã mất mặt rất nhiều lần."

Lạc Thanh Thừa bật cười: "Đó là vinh hạnh của tôi."

Mục Tiêu cũng cười.

Lạc Thanh Thừa đứng dậy, nhìn lại mọi thứ ở nơi này lần cuối: "Rất nhiều chuyện nên thay đổi rồi."

Cậu kéo Mục Tiêu: "Đi thôi, trạm tiếp theo."

"Vẫn còn à?"

"Trạm cuối cùng, anh quen thuộc."

Gió lạnh thổi những chiếc lá phong xào xạc, huyên náo.

Ánh mắt Lạc Thanh Thừa lướt qua từng chiếc lá phong, thấy cậu bé nhỏ ở góc tường bình yên đi vào giấc ngủ, còn linh hồn cậu lướt qua ngàn dặm, đi vào hang đá sau ngọn cây lớn.

Cậu nhẹ nhàng áp vào lưng cậu bé đang cuộn tròn trong hang, cằm tựa vào cổ cậu bé, cánh tay gầy gò vòng lấy cậu bé.

Hai tâm hồn bé nhỏ, dựa sát vào nhau chìm vào giấc ngủ.

Đến trạm cuối cùng, mặt trời đã lên cao.

Mục Tiêu che nắng bằng dù, không nhịn được mở lời: "Chuyện viếng mộ tôi thực sự đang thử cậu. Dẫn tôi đến mộ địa là muốn tôi xin lỗi và khuyên cậu từ bỏ sao."

Biểu cảm Lạc Thanh Thừa rất bình thản: "Ai nói tôi muốn anh xin lỗi? Chúng ta ký hiệp ước là chuyện anh tình tôi nguyện."

Mục Tiêu: "Xem như cậu thông suốt."

"À," Lạc Thanh Thừa nhẹ nhàng kêu một tiếng, "chân tôi bị tê rồi... Không đi được."

Mục Tiêu có chút không nói nên lời, đi qua đưa dù cho cậu, ngồi xổm trước mặt cậu, quay tay vỗ vỗ vai mình.

Lạc Thanh Thừa nhìn chằm chằm bờ vai rộng và vững chãi của anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, trèo lên lưng anh ta, một tay vòng qua cổ anh ta, một tay giơ chiếc dù che nắng.

Lạc Thanh Thừa cố ý nghiêng đầu dặn dò bên tai Mục Tiêu: "Trong bụng tôi còn có một em bé họ Giang, anh phải đi vững đấy."

Mục Tiêu giật mình, rất nhanh khôi phục bình thường. Hai tay ôm lấy cậu, dễ dàng đứng thẳng người đi về phía bãi tha ma.

Khóe miệng anh ta không giấu được nụ cười hàm súc.

Ông quản lý mộ viên đã quen với Lạc Thanh Thừa. Từ xa thấy hai người đi tới, ông gõ gõ tẩu thuốc cũ trên cửa sắt, hít một hơi sâu.

"Tiểu Lạc, lâu rồi không gặp cậu lại đến. Hôm nay đổi giờ viếng mộ à?"

"Vâng, ông Trương gần đây trông không tồi." Lạc Thanh Thừa trên lưng Mục Tiêu, chào con mèo hoa đang phơi bụng nằm trên ghế ông già: "Tiểu Hoa sao không thèm để ý tôi."

Chỉ có một con ch.ó đen tơ là nhiệt tình, không ngừng vẫy đuôi về phía này.

"Vẫn là Tiểu Hắc ngoan."

Ông Trương thích trồng rau trồng hoa, nhặt mèo chó lang thang về nuôi.

Lạc Thanh Thừa từng giúp ông mời bác sĩ thú y, tiêm vắc-xin, triệt sản cho chúng.

Ông Trương nợ cậu một ân tình, nên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt khi cậu nửa đêm dẫn cả một nhóm Alpha, mang rượu và đèn màu vào mộ viên.

Ông Trương nói: "Alpha này không tệ, trời nóng thế này mà cõng người như cõng vợ vậy. Tiểu Lạc, mắt cậu cuối cùng cũng đúng được một lần."

Lạc Thanh Thừa không phục: "Ông Trương, mắt cháu chưa bao giờ sai được không."

"Thôi đi cậu." Ông Trương ngồi trở lại ghế của mình, Tiểu Hoa hoảng sợ nhảy ra.

Thấy người đi lên núi, ông Trương lẩm bẩm: "Vẫn là phải gặp ánh sáng mới rộng rãi."

Lạc Thanh Thừa ghé vào tai Mục Tiêu: "Anh biết khi ông Trương nói anh tôi trong đầu tôi hiện ra hình ảnh gì không?"

Mục Tiêu biết chắc chắn không phải chuyện tốt, nhưng chưa kịp nói 'Cậu vẫn nên im miệng đi'—

"Trư Bát Giới cõng vợ." Lạc Thanh Thừa cười nói ra. Mục Tiêu liếc mắt nhìn cậu, nghi ngờ nói: "Thành tích học tập hồi nhỏ của cậu thật sự rất tốt sao?"

"Nhớ được điển cố. Thế nào, Tổng giám đốc Mục không xứng làm Trư Bát Giới sao?" Lạc Thanh Thừa đùa, "Mệt đâu phải anh."

Mục Tiêu thay anh ta tự nhận: "Cậu rộng lượng quá rồi."

Lạc Thanh Thừa không tiếp lời, ngược lại bị mùi hương dễ ngửi trên người Mục Tiêu hấp dẫn, đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Tôi nhớ anh hút thuốc, sao trên người không có mùi khói?"

Mục Tiêu bình tĩnh trả lời: "Hút thuốc chỉ là tiêu khiển, có cũng được không có cũng không sao."

"Là không muốn tôi ngửi mùi t.h.u.ố.c lá thì nói thẳng, còn giả vờ. Tôi chưa ngửi thấy mùi hương trên người anh thì vẫn mặc định anh đang hút thuốc, trừ phi anh không muốn tôi biết."

"Đúng vậy. Tôi không muốn cậu ngửi mùi thuốc, không muốn làm tổn thương người vô tội, huống chi còn có sinh mệnh sắp chào đời."

Mục Tiêu anh lại định không dỗ dành tôi sao.

"Vậy bác sĩ Lệ không cho tôi tiêm thuốc gây mê để phẫu thuật phá thai sao?"

Mục Tiêu đặt Lạc Thanh Thừa xuống, lấy chiếc dù trong tay cậu, nghiêng hơn nửa dù về phía đầu Lạc Thanh Thừa.

"Lạc Thanh Thừa, lúc trước cậu có từng lo lắng tôi sẽ c.h.ế.t trong vụ nổ tòa nhà không?"

Mục Tiêu đoán sẽ không có câu trả lời dễ nghe. Anh ta nhìn về phía những bia mộ đều tăm tắp.

Dưới ánh mặt trời nóng cháy, thế nhưng lại nảy sinh một tia lạnh thấu tim.

Chân Lạc Thanh Thừa chạm đất thật sự đã tê cứng, suýt nữa không đứng vững.

Mục Tiêu ở bên cạnh thu cánh tay đang vươn ra về: "Cậu không nghĩ tới tôi sẽ thật lòng nguyện ý mạo hiểm giúp cậu cứu Kiều Bố Nhất sao."

Nếu là giúp Lạc Thanh Thừa cứu Kiều Bố Nhất, Mục Tiêu đã từ chối.

Nhưng là một thành viên của căn cứ, anh ta không thể quên những lời răn dạy khắc sâu vào cốt tủy: sinh mệnh không có bình đẳng, chỉ có việc ta có nguyện ý hay không làm cho nó bình đẳng.

Cuối cùng anh ta vẫn đi cứu, hơn nữa còn ôm thái độ làm việc cần phải thành công.

Mục Tiêu nói tiếp: "Cậu biết Alpha trên đời có đủ loại mùi tin tức tố, loại hoa cỏ, loại cây cối, loại rượu, loại thực phẩm tự nhiên... Nhiều tin tức tố thú vị, dễ ngửi như vậy, vì sao sau khi tôi phân hóa, tin tức tố của tôi lại vô vị lại còn có kịch độc."

"Không công bằng, quá không công bằng!

Thiên hạ nhiều Alpha như vậy vì sao cố tình lại là tôi? Tôi đã làm sai chuyện gì? Dựa vào cái gì!"

Ngữ khí Mục Tiêu cười lên giữa sự oán giận và không cam lòng.

Lại không thấy anh ta tiêu tan, đó là sự bất đắc dĩ tích tụ nhiều năm, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số mệnh.

Lạc Thanh Thừa mím chặt môi. Cậu có thể cảm nhận sự không cam lòng nhưng không cách nào xoay chuyển, sự nghẹn khuất của Mục Tiêu, đang muốn tìm một lỗ thông hơi để trút giận.

Cảm xúc phập phồng của Mục Tiêu nhanh chóng biến mất không dấu vết, theo đó anh ta khôi phục bình thường: "Phẫu thuật phá thai chỉ là một cách ngu xuẩn để dọa cậu, khiến cậu phải lựa chọn xoay quanh tôi. Bất kể kết quả lựa chọn của cậu là gì, kết quả của tôi đã sớm định rồi."

Chuyện này tuy rằng đã không còn quan trọng, Lạc Thanh Thừa vẫn muốn nghe kết quả: "Là gì?"

Điều này nằm ngoài dự kiến của Mục Tiêu, thần sắc hơi mất tự nhiên: "Tôi tự tay gây thù chuốc oán với cậu, cuối cùng lại muốn bảo vệ cậu trở về. Nghe thì đúng là không đáng tin cậy."

Bảo vệ?

Nói thẳng thắn như vậy, thật bất ngờ.

Lạc Thanh Thừa đứng dưới mí mắt anh ta: "Tổng giám đốc Mục, muốn biết tôi có tin hay không?"

Chiếc dù Mục Tiêu đang cầm càng nghiêng, Lạc Thanh Thừa giúp anh ta chỉnh lại, rồi buông tay, nó lại nghiêng về phía cậu. Đơn giản là cậu lấy nó, giơ cao ở giữa hai người: "Cõng tôi, tôi sẽ nói cho anh biết."

Mục Tiêu ngồi xổm xuống với thân hình cao lớn vững chắc. Lạc Thanh Thừa tiếp xúc thân mật với anh ta, sự bình thường và cường giả sinh ra một cảm giác hạnh phúc kỳ diệu.

Lạc Thanh Thừa có loại cảm giác sung sướng: "Mục Tiêu..."

Về sau anh cũng chỉ có thể cõng một mình tôi.

Mục Tiêu ngẩn ra, lại không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu sẽ quấy rầy chim bồ câu trắng đang đậu trên cành cây.

Lạc Thanh Thừa ở trên lưng anh ta lại cứng đờ!

Bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Một công nhân tạm thời cấp thấp có tư cách gì đi vọng tưởng cấp trên cao nhất của mình!

Tự cho là mình là duy nhất sao? Hay là chim cúc cu chiếm tổ?

Chỉ vì nếm được cảm giác được anh ta vững vàng đỡ ở sau lưng, trái tim dường như có lực xuyên thấu, cùng nhịp nhảy lên với trái tim anh ta.

Sự thân mật này dường như khiến sinh mệnh của họ liên kết với nhau, từ đây những hạt bụi cô độc phiêu bạt có bạn đồng hành.

"Tổng giám đốc Mục..." Lạc Thanh Thừa sửa lại cách xưng hô của mình. Tay nắm dù đang run, trái tim cũng đang run.

Vì sao lại run, là cái gì ảnh hưởng đến suy nghĩ bình thường? Lạc Thanh Thừa không biết, chỉ biết sai rồi nhất định phải sửa: "..., Giang Hạc Minh."

Cái tên này có thể nhắc nhở cậu, cũng vô tình gõ tỉnh Mục Tiêu.

Khiến anh ta nghĩ tới người kia, người khiến anh ta vừa hận lại vừa không g.i.ế.c được.

Điều này đã chôn một hậu quả nghiêm trọng cho Lạc Thanh Thừa, nhưng giờ phút này ngay cả bản thân Mục Tiêu cũng không phát giác.

 

back top