"Bé cưng, ăn trưa chưa? Sao hôm nay không đợi tớ ăn cùng vậy?"
Khi Giang Kỷ lại lần nữa dính lấy tôi, nhích lên muốn dựa vào người tôi.
Tôi theo phản xạ giơ tay chặn mặt cậu ta lại.
Sợ cậu ta sẽ thực sự cọ thẳng vào người tôi.
Kết quả là.
Cậu ta tỏ ra rất không hài lòng với phản ứng này của tôi.
Cứ làu bàu làu bàu, buộc tội tôi có phải đã thay lòng đổi dạ rồi không.
"Trước đây cậu chưa bao giờ đối xử với tớ như thế, có phải 'tiểu yêu tinh' ngoài kia đã câu mất trái tim cậu rồi không?"
Tôi bất lực nhìn Giang Kỷ.
Rõ ràng là một gã to xác cao một mét chín, nhưng việc làm nũng thì cứ gọi là dễ như trở bàn tay.
Trông lại chẳng hề thấy có chút khó coi nào.
"Không phải, sáng nay cậu có tiết, tớ thì không, chẳng lẽ tớ phải đợi cậu rồi mới đi ăn cơm à?"
"Tại sao không?"
"Tại sao phải đợi?"
"Vì ngày nào tớ cũng đợi cậu đi ăn cùng mà."
Tôi có chút bó tay.
Bên cạnh, bạn cùng phòng Bùi Trình hiển nhiên cũng không thể nghe lọt tai những lời vô lý của Giang Kỷ nữa.
"Anh Giang, thật sự anh không hẹn hò với Thích Diễn à? Chính anh xem cái vẻ ngày nào anh cũng dính lấy người ta kia, anh nói không yêu đương thì cũng chẳng ai tin đâu."
Giang Kỷ giống như mèo bị giẫm phải đuôi.
Lập tức rời khỏi người tôi.
Và tôi nhìn khoảng trống trên vai mình, trong lòng chợt thấy hụt hẫng.
