Tôi: 【Vậy cậu ta tức giận cái gì?】
Bùi Trình: 【Tức giận vì cậu muốn chia tay với cậu ta? Vẫn thấy là chưa khai sáng, cậu ta hình như đang chờ cậu dỗ dành, hay là cậu thử dỗ xem?】
Tôi: 【Không, tớ sẽ không đâu, cứ để cậu ta tức giận đi.】
Bùi Trình: 【Được rồi, thực ra tớ còn một kế hay nữa.】
Tôi: 【Hả?】
Bùi Trình: 【Cậu tìm một người nào đó kích thích cậu ta một chút đi, để cậu ta biết cậu sẽ không mãi mãi ở đó chờ đợi cậu ta, đợi cậu ta nóng ruột, tự nhiên cậu ta sẽ biết mình đang nghĩ gì thôi.】
Tôi: 【Ý kiến hay, nhưng tớ không muốn làm.】
Cuối cùng, kế hay này vẫn bị tôi phủ quyết.
Mối quan hệ giữa tôi và Giang Kỷ cũng dần trở lại thành mối quan hệ bạn bè bình thường.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cậu ta vẫn bị "vạ miệng" đôi chút.
Sau khi gọi 'bé cưng', tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã tự đỏ mặt vì ngại rồi.
Rồi xin lỗi tôi.
Khiến bản thân tôi cũng thấy hơi ngại.
Chẳng lẽ những lời tôi nói lúc đó thực sự quá đáng.
Nên mới khiến cậu ta phản ứng mạnh như vậy?
Vậy thì đáng lẽ tôi nên nói uyển chuyển hơn một chút mới phải.
"Đợi cậu ở cổng phía tây, mẹ tớ bảo tớ mang cho cậu ít đồ."
Khi tôi nhận được điện thoại của Thẩm Kỳ, tôi đang chuẩn bị vào lớp.
Theo phản xạ nhét cuốn sách trong tay vào tay người bên cạnh.
Rồi quay người đi ra góc khuất nghe điện thoại.
Gác máy xong quay lại, tôi mới phát hiện người vừa đỡ cuốn sách của tôi là Giang Kỷ.
Nên lúc này tôi đành phải ngồi cùng cậu ta.
"Điện thoại của ai vậy? Trông cậu vội thế, người nhà à?"
Sự thăm dò của Giang Kỷ thực sự quá vụng về.
Nếu là trước khi chúng tôi nói chuyện thẳng thắn, bây giờ cậu ta đã quấn lấy tôi hỏi là ai rồi.
