OMEGA BỊ XEM LÀ BÌNH HOA DI ĐỘNG TRONG TEAM TOÀN ALPHA

Chương 11

Chắc là ảo giác thôi.

"Dư Huyên, bây giờ cậu đang coi thường tôi à?" Rất nhanh Triệu Cửu Lang đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng,

"Tôi tử tế nói chuyện với cậu, cậu bày sắc mặt cho ai xem."

Hắn quay đầu dặn dò Vinh Duyệt: "Cậu canh chừng cậu ta, đừng để cậu ta gây chuyện gì nữa."

"Cậu ta còn có thể giở trò gì được nữa."

Vinh Duyệt khinh thường liếc tôi một cái, nụ cười đầy châm chọc.

Cậu ta nhặt viên thuốc ức chế trên đất, đưa cho Từ Mộ, giọng điệu mang vẻ lấy lòng:

"Anh Từ, của anh. Vẫn là anh tốt, không bao giờ lãng phí lòng tốt của người khác. Không như một số người, căn bản là vô tâm vô phế."

Từ Mộ đưa tay đón lấy, nhưng vẻ mặt lại khó xử: "Tôi lấy rồi... Dư Huyên thì sao?"

Vinh Duyệt nhún vai: "Cậu ta tưởng ai cũng phải cưng chiều mình, ảo tưởng."

Khi xuống lầu, Vinh Duyệt đi phía sau, cố ý va vào tôi một cái.

Tôi không kịp đề phòng, ngã ngồi trên cầu thang.

Ngẩng đầu lên, Vinh Duyệt lại bật cười:

"A Tầm nói đúng, cậu quả thật hợp làm diễn viên, diễn rất đạt."

Nói xong không thèm nhìn tôi lấy một cái, cùng Từ Mộ xuống lầu.

......

Cơ thể đang phát sốt, tôi bước đi vô cảm qua hành lang.

Bất chợt, nghe thấy tiếng hát của Sở Trật.

Bước chân tôi khựng lại.

Giai điệu quá đỗi quen thuộc.

Là bài hát đầu tiên tôi viết, với đầy ắp hy vọng, khi mới ra mắt.

Giọng hát vang lên trong trẻo và dịu dàng, như đang ca ngợi những điều đẹp đẽ nhất trên đời.

Tôi đứng lặng tại chỗ, chỉ mong khoảnh khắc này, trôi qua chậm hơn.

Chậm hơn nữa.

 

 

back top