Tôi đứng trong bếp của chung cư, rút một con d.a.o từ giá dao, nắm chặt.
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại thấm vào lòng bàn tay, dán vào mạch đập đang rung động.
Thế nhưng bên trong lại bình tĩnh một cách bệnh hoạn.
Ngay khi tôi chuẩn bị hành động—
"Rầm!"
Cửa bếp bị mở ra.
Sở Trật đứng ở cửa, tay nâng một chiếc bánh kem xấu xí đến mức có chút lố bịch.
Lớp kem trang trí xiên xẹo, nhưng dòng chữ trên đó lại rõ ràng vô cùng:
"Dư Huyên, sinh nhật vui vẻ."
Toàn thân tôi cứng đờ tại chỗ.
Cổ tay thả lỏng, con d.a.o "choang" một tiếng rơi xuống đất.
Lưỡi d.a.o suýt nữa cứa qua mắt cá chân tôi.
Đồng tử Sở Trật co rút lại, vứt chiếc bánh kem lao đến!
—Ôm chặt tôi vào lòng.
Giọng cậu ta vừa gấp gáp vừa khàn, mang theo sự hoảng loạn chưa từng có:
"Đừng làm chuyện dại dột!"
Tôi có chút luống cuống, nhất thời không biết phải làm gì.
Khóe mắt Sở Trật đỏ hoe, tay run rẩy dữ dội:
"Sinh nhật sao có thể là ngày giỗ... Anh ít nhất, ít nhất cũng phải nếm thử một miếng bánh chứ."
Cánh tay cậu ta siết chặt hơn, như muốn khảm tôi vào xương máu.
"Dư Huyên, anh phải sống."
Sở Trật lặp đi lặp lại.
Tôi lắp bắp, không nói nên lời.
Phải mất một lúc lâu, mới thốt ra được một từ "Được."
Tôi nhìn chiếc bánh kem trên đất: "...Tôi xin lỗi."
Sở Trật nhìn chằm chằm vào tôi, ngón tay lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống.
"Bánh kem có thể làm lại."
"Lần này là làm thử thôi, sau này tôi sẽ làm lại cho anh, làm một cái bánh kem đẹp hơn cái này gấp trăm lần."
Nhưng đúng lúc này, nhân viên công tác xông vào.
Bếp núc bừa bộn, anh ta mặt đầy vẻ bất lực:
"Thiếu gia Sở của tôi ơi, cậu đừng gây thêm rắc rối cho tổ chương trình được không?"
