Màn đêm buông xuống.
Nhưng hành lang vẫn luôn yên tĩnh.
Tôi không đợi được tiếng chuông cửa như dự đoán, chỉ có một tin nhắn từ số lạ:
"Xin lỗi, có sự cố đột xuất cần xử lý, tôi sẽ đến muộn một chút."
Tôi đặt điện thoại xuống, ngón tay vô tình lướt qua màn hình.
Từ khóa hot search bất ngờ lọt vào tầm mắt.
#TriệuCửuLang_ChúngTaChưaBaoGiờĐánhMấtDưHuyên#
Nhấn vào, là hình ảnh họ bị paparazzi vây quanh trên phố.
Trước ống kính, Triệu Cửu Lang đối diện với micro, giọng điệu vẫn trầm ổn, không cho phép nghi ngờ:
"Chúng tôi chưa bao giờ đánh mất Dư Huyên,"
Hắn đối diện với vô số ánh đèn flash, như đang tuyên bố một loại quyền sở hữu:
"Cậu ấy nhất định sẽ quay về, quay về bên chúng tôi, quay về bên tất cả những người yêu thương cậu ấy."
Từng câu từng chữ khẩn thiết, từng lời từng lời sâu sắc.
Như một vở kịch được dàn dựng công phu.
Gần như cùng lúc, cuộc gọi của Triệu Cửu Lang sáng lên trên màn hình điện thoại.
Tôi hoảng hốt trong giây lát, lại vô tình trượt tay nhận cuộc gọi.
Trong ống nghe, giọng hắn không thể hiện cảm xúc: "Hot search, thấy rồi chứ?"
Cúp điện thoại, tôi gần như bật cười thành tiếng.
Chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Đúng lúc này.
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Tôi kéo cửa ra, Sở Trật chống tay vào khung cửa đứng ở ngoài.
Ngực cậu ta phập phồng dữ dội, tóc mái thấm đẫm mồ hôi, như đã dùng hết sức lực chạy đến.
