"Không sao cả."
Tôi chống đỡ cơ thể đang sốt cao đứng dậy.
"Tôi sẽ rời khỏi nhóm, tiền phạt vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả, sau này sẽ không làm liên lụy mọi người, cũng không liên quan gì đến mọi người nữa."
Từ Mộ bất lực nhìn về phía Triệu Cửu Lang, giây tiếp theo đã rơi nước mắt.
Triệu Cửu Lang tặc lưỡi một tiếng, chặn lại tôi đang lảo đảo.
"Rốt cuộc bọn tôi đã đắc tội gì với cậu?"
Hắn lạnh lùng cụp mắt, không cố ý đánh giá tôi, mỉa mai:
"Cái kiểu diễn xuất này của cậu, chỉ có Trần Tầm, người mà đầu óc toàn là đua xe, mới tin là thật."
"Đã thành Omega mấy năm rồi mà còn yếu ớt như vậy, tôi chưa từng thấy Từ Mộ yếu mềm đến mức như cậu."
Tôi vòng qua hắn, bước tiếp.
"Cậu...!"
Hắn dường như không ngờ tôi lại phớt lờ, giơ tay lên muốn túm lấy tay tôi.
Hành động đến giữa chừng, chợt khựng lại.
Đổi thành kéo tay áo tôi:
"Được."
Triệu Cửu Lang đưa thuốc ức chế đã giấu đi trước đó cho tôi.
"Dù sao đi nữa, cũng phải đợi sau khi quay xong chương trình thực tế lần này, cậu mới được đi."
"Cậu là đội trưởng, phải chịu trách nhiệm."
Tôi nhếch mép cười.
Đội trưởng?
Tôi chậm rãi rút tay đang bị hắn giữ, lắc đầu:
"Không, tôi luôn là kẻ mạo danh, người mà những người khác răm rắp nghe lời, là cậu mới phải."
Ánh mắt Triệu Cửu Lang khóa chặt tôi, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
"Dư Huyên, đừng giở tính trẻ con, chuyện này không tốt cho cả cậu và tôi."
