OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 20

Cảnh tượng bốn người hài hòa bên ngoài, vẫn luôn ở trong đầu Lâm Thính Vũ vứt đi không được.

Ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên.

Bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Diêm Xuyên, đều được tôn lên trở nên hết sức ôn hòa, trung hòa đi sự sắc bén đáng sợ kia.

So sánh lên, anh ở góc không người để ý giống như một người ngoài.

Có lẽ không phải giống, vốn dĩ chính là như vậy.

Omega mang thai thông thường mẫn cảm yếu ớt, không có Alpha đánh dấu cùng tin tức tố, càng thêm sẽ vì một chút việc nhỏ mà tích tụ.

Hormone thai kỳ lặng yên không một tiếng động ảnh hưởng tâm trạng thai phu.

Chỉ là hơi chút bị lãnh đạm một lát, đã khiến anh sa vào trong lốc xoáy cảm xúc.

Lâm Thính Vũ lại ‘ngoan ngoãn’ trở về phòng nghỉ.

Anh luôn sẽ vì sự đối tốt của người đàn ông với em bé, mà không phân rõ được thân phận của chính mình.

Người kia là ai vậy? Anh khống chế không được nghĩ, đầu óc lộn xộn.

Chẳng lẽ chỉ vì anh không chịu làm loại chuyện kia với anh ấy, anh ấy liền đi tìm người khác sao?

Nếu anh ấy có người khác, tinh lực đều đặt ở trên người người khác, về sau còn sẽ giống như bây giờ quan tâm em bé sao?

Thai kỳ tình nhiệt sẽ không giống kỳ động dục như vậy, thời gian dài ở vào dục vọng giao phối.

Thông thường chỉ cần Alpha một cái đánh dấu, một chút trấn an, hoặc là trượng phu làm bạn.

Anh chỉ là có chút sợ hãi, chưa từng ở trạng thái thanh tỉnh làm loại chuyện đó với người khác.

Hơn nữa ở trên giường, Omega chính là cá thịt nhậm người xẻ, Diêm Xuyên luôn luôn hung hăng ngang ngược.

Đối phương cũng trước sau vô pháp lý giải, nhu cầu tin tức tố của Omega trong tình nhiệt. Ở thế giới này, có được giới tính thứ ba, anh chính là một kẻ khác loại.

Nghĩ đến đây, trong lòng có loại cảm giác vô lực một mình chiến đấu hăng hái.

Lâm Thính Vũ sờ sờ bụng, đột nhiên có chút lo lắng em bé sinh ra, có thể hay không giống mình.

Giờ khắc này anh không thể không đối mặt với một vấn đề tàn khốc khác, cầu nguyện em bé sau khi sinh có thể là một Beta.

Anh không hy vọng sinh mệnh nhỏ bé mà mình yêu quý, bị cha cậu bé coi thành quái vật.

“Ai ~” Lâm Thính Vũ chịu đựng sự chua xót ở mũi, thở dài nặng nề.

Anh phát hiện mình sau khi mang thai, trở nên càng ngày càng đa sầu đa cảm, trước kia đều sẽ không như vậy.

Lúc ở khu ổ chuột ngày tháng càng khổ hơn, mới vừa xuyên đến đây, xa lạ nơi đất khách quê người, còn cả người dơ bẩn lang thang một trận.

Khi đó cũng chưa từng khổ sở như hiện tại.

Như vậy sẽ rất dễ bị người ta chán ghét đi.

Diêm Xuyên đi vào văn phòng, người rõ ràng thả lỏng xuống dưới, giống như vừa giải quyết xong một nan đề khó giải quyết nào đó.

Anh nới lỏng cà vạt, lập tức đi đến cửa phòng nghỉ, tay chân nhẹ nhàng đẩy ra, vừa vặn gặp được Lâm Thính Vũ đang chuẩn bị đi ra.

Hai người như là đều chưa phản ứng kịp, bốn mắt nhìn nhau.

Vốn còn muốn biểu hiện thông tình đạt lý một chút, Omega ở khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông, phòng tuyến tâm lý vất vả chồng chất bỗng chốc sụp xuống.

Anh trừng mắt nhìn đối phương một cái thật nhỏ, không thèm lên tiếng, tránh đi anh liền một mình đi ra ngoài.

Diêm Xuyên bị làm lơ cũng không giận, động thân thể, giống như bức tường ngăn cản anh. Rũ mắt xem anh, hỏi: “Đi đâu?”

Cậu bé như cũ không để ý đến anh, trực tiếp đổi sang bên kia. Lúc này anh mới duỗi tay một phen nắm lấy cổ tay gầy gò của anh: “Tôi hỏi cậu đi đâu.”

Lâm Thính Vũ nhẹ nhàng giãy giụa, biết sức mình không thắng nổi, liền không hề nhúc nhích.

Anh khống chế hơi thở hỗn loạn, giọng trầm trầm trả lời: “Tôi muốn đi xuống, tản bộ, hít thở không khí.”

Bác sĩ cũng nói, tháng thai lớn lên có thể không có việc gì đi lại nhiều một chút, đối với việc sinh nở tương lai có trợ giúp.

Diêm Xuyên đảo mắt nhìn chất vải mỏng manh trên người anh, nhíu mày bất đắc dĩ: “Muốn xuống lầu cũng không biết mang áo khoác vào, chờ cảm lạnh, lại khóc lóc làm nũng.”

2 ngày trước, buổi tối, anh ngủ đến nửa đêm, tay theo bản năng sờ sờ vị trí bên cạnh, kết quả sờ thấy một mảnh trống không, sợ tới mức anh trực tiếp bừng tỉnh.

Đi tìm ra thấy vật nhỏ này ngồi ở bên cạnh tủ lạnh, ôm một thùng kem lớn ở đó đào ăn.

Bị anh bắt được trở về, còn vừa hắt xì vừa tranh luận với anh, nói là em bé muốn ăn, không phải anh muốn ăn.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, mũi nghẹt giọng cũng khàn, may mắn không xảy ra vấn đề lớn gì.

“Đi mặc quần áo vào, tôi đi cùng cậu.” Diêm Xuyên nói rồi buông cổ tay anh, đẩy một cái vào eo sau anh.

Sao lại luôn dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh? Omega mím mím môi, cảm xúc hư hỏng giống như hồng thủy khuynh tiết, không cách nào ngăn chặn.

Anh biết người đàn ông nói cảm lạnh là chỉ cái gì.

Buổi tối hôm đó anh chính là bị tình nhiệt dày vò chịu không nổi, lại không tiện nửa đêm đánh thức anh ấy, liền tự mình nghĩ cách làm dịu nhiệt độ cơ thể.

Dù sao cũng không thể chối cãi.

“Tôi không lạnh,” anh cự tuyệt nói: “Tôi cũng không cần, anh đi cùng, tôi tự mình đi, là được.”

Diêm Xuyên chỉ coi anh lại giở tính trẻ con, ngữ khí nặng hơn một chút: “Trong nhà có máy sưởi, bên ngoài có sao? Ít nói nhảm.”

Hốc mắt Lâm Thính Vũ nóng lên, nghẹn lại sự chua xót trong lòng.

Anh sợ chính mình khóc òa tại chỗ, dứt khoát không nói, vào nhà ‘phanh’ một tiếng đóng sầm cửa lại.

Chiếc mũi lập thể của Diêm Xuyên thiếu chút nữa bị đ.â.m thành mặt phẳng, theo bản năng lùi về sau né tránh, chợt tỉnh ngộ giống như lại khiến người ta tức giận.

Omega đứng yên tại chỗ một lúc, hít sâu, tự mình dỗ mình. Không phải chuyện gì to tát! Không để ý không để ý.

Anh nghĩ là như thế, nhưng hành động làm ra lại hoàn toàn tương phản.

Giận dỗi giống như là, anh bảo anh ấy mặc áo khoác, liền đem ba kiện áo khoác mà Diêm Xuyên mang lại cho anh, xếp chồng lên nhau, toàn bộ mặc lên người. Biến mình thành một cái bánh chưng.

Xem anh ấy lát nữa còn có lý do gì mà hung anh!

Lâm Thính Vũ hùng hổ đi ra ngoài, bĩu môi lén lút trợn trắng mắt với người đàn ông đang làm việc nào đó, tự lo chuẩn bị xuống lầu.

Diêm Xuyên tùy ý lật xem văn kiện trong tay, mày mắt lạnh lùng nhíu lại, ánh mắt mơ hồ liếc đến một vật thể tròn vo đang di động.

Anh ngước mắt nhìn lại, bị ‘chim cánh cụt’ trước mắt chấn động, sững sờ tại chỗ.

Vài giây sau, phản ứng lại, không nhịn được đỡ trán bật cười thành tiếng.

“Lâm Thính Vũ.” Anh buồn cười: “Lại đây!”

Có cái gì buồn cười, Omega buồn bực nhìn mình một cái, hành động chậm chạp, không tình nguyện dịch qua.

Diêm Xuyên vội vàng nắm lấy tay nhỏ của anh, kéo anh đến đứng vững giữa hai chân mình.

Anh giúp anh cởi từng cái áo khoác ra, cẩn thận để lại một chiếc có độ dày thích hợp, che kín bụng bầu, kéo khóa kéo lên, bẻ cổ áo thẳng lại, vuốt vạt áo.

Cả ngày chỉ biết đối nghịch với anh.

“Lão tử chỉ định là đời trước thiếu nợ cậu.” Anh nói lời đó, trong giọng nói lại mang theo chút điệu bộ nhận mệnh.

Lâm Thính Vũ rũ đầu, không có phản ứng gì, giống như một con búp bê vải mặc anh đùa nghịch.

Chờ hết thảy xong xuôi, Diêm Xuyên mới nhận thấy được không thích hợp. Bình thường lúc này cậu bé khẳng định sẽ cãi lại anh, hiện tại cái khí kiêu ngạo kia đâu?

Anh khom lưng dò xét, từ dưới hướng lên, đối diện với một đôi mắt hạnh đầy nước mắt, cùng một khuôn môi vì nhẫn nhịn mà mím chặt.

Tiểu nói lắp ngày thường sức sống vui vẻ, giống một đóa hoa sắp khô héo.

Sự hoảng hốt trong nháy mắt đó, làm đại não Diêm Xuyên nhanh chóng phán đoán sai lầm của chính mình, hồi tưởng nên dỗ từ chỗ nào.

Anh ôm lấy eo sau anh, kéo người vào lòng, bàn tay cẩn thận nâng hàm dưới anh muốn anh ngẩng mặt lên.

Omega nhẹ nhàng né tránh.

“Vừa rồi có khách, liền đi ra ngoài một chút.” Diêm Xuyên bất chấp tất cả, thả mềm thanh âm, mở miệng giải thích: “Tôi cho rằng cậu đi ngủ.”

Vốn còn có thể miễn cưỡng nhịn xuống, lúc này mặc kệ đôi mắt trừng như thế nào, nước mắt lạnh vẫn tràn ra hốc mắt, nhỏ giọt xuống mặt đất, nhanh chóng loang ra.

“Cái gì, khách a?” Giọng nói Lâm Thính Vũ khàn khàn, mang theo tiếng khóc nức nở bật thốt ra hỏi.

Lời vừa thốt ra, lại cảm thấy không đúng. Là cái gì khách nhân cùng anh không quan hệ, anh vì cái gì muốn để ý thân phận người này.

Vô luận anh và Diêm Xuyên tồn tại quan hệ gì, anh đều không có lập trường hỏi đến.

“Một người con trai của trưởng bối.” Diêm Xuyên thành thật trả lời: “Trường học nghỉ đến chơi.”

Nghe thấy lời giải thích này, trong lòng Omega dễ chịu hơn một chút.

Nhưng sự ủy khuất bị lãnh đạm, vẫn là chưa hoàn toàn tiêu tan.

Ánh mắt anh lấp lánh vài cái, khẩu thị tâm phi: “À, vậy anh, không đi tiếp cho tốt, trở về làm gì.”

Tìm thấy vấn đề ở đâu, Diêm Xuyên mạc danh tự trách. Bỏ lại một người mang thai ở một bên, xác thật có chút quá đáng.

Đáy mắt anh không tự giác nhiễm chút thương tiếc, cánh tay buộc chặt, ghé sát đến cực gần, hơi thở cơ hồ lượn lờ: “A Văn đi cùng là được, tôi phải đi cùng cậu đúng không? Người khác sao có thể quan trọng bằng cậu và em bé.”

Lâm Thính Vũ trong lòng chua xót, khẽ ‘hừ’ một tiếng, giọng nghẹn lại: “Nói dối…”

“Là lời thật lòng.” Diêm Xuyên dỗ, phủng khuôn mặt anh dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt, ôn nhu mút mút môi anh: “Hôn một cái, thân một cái liền không thương tâm.”

Người trong lòng rầm rì trốn miệng anh. Anh lại không biết xấu hổ hôn lên cổ trắng nõn, mút ra một vệt đỏ nhạt.

“Ừm…” Lâm Thính Vũ chống n.g.ự.c người đàn ông, tình nhiệt còn chưa tan đi, sự cự tuyệt của anh có vẻ có chút nửa muốn nửa từ chối: “Anh đừng, chạm vào tôi.”

“Như vậy sao được.” Diêm Xuyên vùi đầu l.i.ế.m láp da thịt tinh tế của anh, răng nanh cắn nhẹ, lại pi một tiếng vang lên: “Tôi phải làm cậu thoải mái.”

Anh nói thuận thế nâng cái m.ô.n.g tròn trịa của anh, ôm đến trên đùi, lại một lần lấp kín cặp môi đang chứa đầy những tiếng ưm ư của anh.

“Ngô…” Omega được nụ hôn thoải mái, ở giữa khoảng cách hàm hàm hồ hồ lên án: “Anh về sau, nếu là lại… hung dữ với tôi, tôi liền… mang em bé đi a…”

Người đàn ông cười trầm thấp nói: “Không dám.”

Máy điều hòa trong nhà mở đủ, hai người một phen lăn lộn xuống dưới, quần áo đều có chút hỗn độn, còn có chút nóng.

Tiếng thở dốc dây dưa, có vẻ hết sức kiều diễm, không khí khác thường quanh quẩn bốn phía.

“Còn muốn đi tản bộ sao?” Diêm Xuyên nghiêng đầu, dùng môi chạm vào vành tai người trong lòng: “Đi cùng cậu một chút? Chỗ này có chút buồn.”

Lâm Thính Vũ gối trên vai người đàn ông, hô hấp chưa ổn định. Anh lăn lộn yết hầu một chút, nhắm mắt lắc đầu.

“Có chút mệt rồi.” Giọng anh nhỏ đến cơ hồ chỉ nhúc nhích miệng.

“Vậy không động nữa.” Diêm Xuyên nhẹ vỗ về lưng anh: “Khi nào muốn lại đi.”

Lời vừa dứt, hai người lại an an tĩnh tĩnh dán vào nhau ngồi một lúc lâu.

Sự tích tụ trong lòng được cởi bỏ, Omega uể oải cũng bất tri bất giác, lại lần nữa buồn ngủ.

Diêm Xuyên cẩn thận ôm ngang anh lên, đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đem người lại thả lại trên giường.

Cầm lấy thú bông đã chuẩn bị trước đó, vừa mới chuẩn bị đặt tới bên cạnh anh, liền chú ý tới trên mặt con thú bông có vết sẹo ngang kia, cùng với chiếc tai có thể tháo rời, mà bị nhéo rớt.

Giây lát suy tư, anh liền hiểu được, cơ hồ đều có thể nhìn thấy thứ này đã trải qua cái gì.

Anh câu môi, đem ánh mắt rơi xuống trên người người đang ngủ say, bên trong mang theo sự cưng chiều khó có thể miêu tả.

 

back top