Qua hai lần trải nghiệm trên giường, Lâm Thính Vũ nhận ra Diêm Xuyên có một tật xấu khó bỏ.
Đó là anh ta sẽ như chó thấy khúc xương, vừa mút vừa gặm, trên người cậu không có chỗ nào là anh chưa từng chạm môi đến.
Nếu cậu khóc lóc kêu đau, kẻ biến thái này ngược lại càng hưng phấn, không hề buông tha, nhất quyết phải trêu chọc cậu đến mức không chịu nổi mới chịu dừng tay.
Tuy nhiên, lần trải nghiệm này lại không giống với lần động dục kia lắm.
Có lẽ vì sợ làm tổn thương em bé, người đàn ông không quá dùng sức.
Bỏ qua cảm giác dị vật mạnh mẽ và sự căng đau sau đó, nói chung trải nghiệm này vẫn là ổn. Cho nên, nếu lần sau còn có nhu cầu, cũng có thể suy xét một chút...
Vào buổi tối, sau bữa cơm, đến giờ ăn trái cây.
Lâm Thính Vũ lún mình vào chiếc ghế sofa lười mềm mại trong phòng khách, thoải mái gác chân, vừa xem TV, vừa ăn cam và vải đã được cắt vỏ bỏ hạt.
Diêm Xuyên xử lý xong công việc liền xuống lầu, liếc mắt một cái đã thấy cảnh tượng khiến anh cảm thấy ấm áp này.
Có lẽ vì đã bước vào giai đoạn giữa thai kỳ, Lâm Thính Vũ toát ra thêm chút khí chất ôn nhu mà trước đây không có, mang theo nét dịu dàng đặc trưng của Omega khi mang thai.
Trong mắt Diêm Xuyên, điều này càng có ý vị khác, đặc biệt là thần thái khi cậu đỡ bụng bầu vì mệt mỏi, kết hợp với khuôn mặt vẫn còn ngây thơ hồn nhiên kia, lại càng thêm câu dẫn.
Người đàn ông lặng lẽ đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm lấy thân thể gầy nhỏ của cậu, vòng cậu vào khuỷu tay mình.
Cậu đang xem TV, còn người bên cạnh thì lại đang nhìn cậu.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh chăm chú nhìn đôi môi Lâm Thính Vũ đang dính đầy nước trái cây.
Chiếc lưỡi hồng nhuận ướt át, cuốn miếng cùi vải thanh thấu căng mọng vào khoang miệng nhỏ hẹp, ăn xong còn chưa thỏa mãn mà l.i.ế.m liếm khóe miệng.
Yết hầu Diêm Xuyên khẽ nhúc nhích, 'ựm' một tiếng nuốt nước miếng.
Bàn tay to rộng trượt xuống, giữ lấy cặp m.ô.n.g mềm mại như bánh bao thịt của cậu bé, nhéo một cái thật mạnh.
“A!” Omega không kịp phòng ngừa, đè nén giọng nói kêu một tiếng.
Tư duy từ nội dung TV bị kéo về, cậu liếc nhìn người hầu gái đang bận rộn cách đó không xa, thấy họ không chú ý tới bên này, liền đỏ mặt thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lặng lẽ vặn vẹo cơ thể, muốn trốn thoát khỏi gông cùm của người đàn ông.
Diêm Xuyên nhìn thấu tâm tư của người trong lòng, bèn siết chặt cánh tay, ghé sát tai cậu khiêu khích: “Chỗ này còn đau không?”
“Vẫn, còn một chút.” Lâm Thính Vũ rụt vai, cắn môi, nói dối.
“À.” Diêm Xuyên ừ một tiếng đầy ẩn ý, môi mỏng ghé lại dán vào cổ trắng nõn của cậu, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi giúp cậu l.i.ế.m sạch nhé?”
Omega bị những lời thô tục trêu chọc đến hai mắt phiếm hơi nước, sợ anh thật sự làm ra chuyện gì điên rồ.
Cậu nâng đôi tay lên định bịt lấy cái miệng đầy ô ngôn uế ngữ kia.
Diêm Xuyên nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh trước mặt, cố ý chơi xấu hôn chụt một tiếng vào lòng bàn tay cậu.
Lâm Thính Vũ ngứa đến run rẩy, sức lực không thắng nổi, rút cũng không rút về được.
“Trước đây cậu nói cái gì ấy nhỉ,” người đàn ông như chợt nhớ ra, hứng thú hỏi: “Tin tức tố? Có mùi đúng không, vậy cậu có mùi gì?”
Mọi vấn đề liên quan đến thế giới của mình, Lâm Thính Vũ đều rất vui lòng trả lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó lập tức giãn ra, mắt hạnh lấp lánh, nghiêm túc nhìn người trước mặt: “Mùi dưa hấu ~”
“Dưa hấu à.” Diêm Xuyên cười đầy ẩn ý, lại hôn chụt một tiếng vào lòng bàn tay cậu, trầm thấp nói mơ hồ: “Hèn chi dịch tiết ra đều là ngọt ngào.”
'Phụt'~ Omega ngây thơ đầu bốc khói, thẹn quá hóa giận, nhắm ngay cánh tay cường tráng của người đàn ông, 'a ô' cắn một cái.
Diêm Xuyên mày cũng không nhăn một chút nào, cảm giác mình bị một con thỏ gặm, đối với chuyện trêu chọc con thỏ này làm không biết mệt.
________________________________________
Diêm Xuyên bầu bạn cùng cậu bé ồn ào một lát ở phòng khách, thấy thời gian không còn sớm, liền ôm cậu về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Gần đây Lâm Thính Vũ bụng to hơn, chân có chút sưng vù, eo cũng thường xuyên đau nhức.
Đại khái là thiếu thốn tin tức tố, trời trở lạnh, tay chân cậu thường xuyên lạnh ngắt.
Để cậu ngủ thoải mái hơn vào buổi tối, Diêm Xuyên gần đây mỗi đêm đều giúp cậu đổ nước ngâm chân, ấm áp dễ chịu rồi mới lên giường.
“Nhớ ăn viên nhai canxi đó.” Người đàn ông đặt cậu vào trong chăn, không quên dặn dò.
Omega ngoan ngoãn đáp lời, giây tiếp theo liền quay mặt đi, viên nhai canxi đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường được nhét vào miệng, hai má phồng lên nhai.
Diêm Xuyên thì theo thói quen, đi đến bên kia mở máy tạo độ ẩm.
Gần đây trời lạnh phải mở điều hòa, trong nhà quá khô hanh. Trải qua những chuyện đã qua, khiến anh đặc biệt mẫn cảm với mùi m.á.u tươi.
Có đêm đang ngủ, anh phản xạ có điều kiện tỉnh giấc, chóp mũi bị kích thích, vội bật đèn lên thì phát hiện tiểu gia hỏa trong lòng n.g.ự.c chảy m.á.u mũi ướt cả gối.
Từ đó về sau, việc anh phải làm mỗi ngày ở nhà lại thêm một quy trình này.
Chờ mọi thứ thu xếp xong, Diêm Xuyên mới đi vào phòng tắm tắm rửa. Khoác áo tắm dài, anh tiện tay rót một ly nước ấm mang vào.
“Đang làm gì?” Anh nhìn thai phu ngồi trên giường, chưa ngủ được, đang lật qua lật lại quyển sách, bèn hỏi.
Lâm Thính Vũ nghe tiếng ngẩng đầu, sờ sờ bụng phồng lên, đương nhiên nói: “Em bé, biết động rồi, sau này tôi muốn, mỗi ngày kể chuyện, kể chuyện ngủ cho nó nghe ~”
Diêm Xuyên cong môi cười cười, không tỏ ý kiến, đưa ống hút đến bên môi cậu: “Uống hết đi.”
Đều là người sắp làm ba rồi, mà vẫn không bớt lo, ngày thường đặc biệt không thích uống nước, động một tí là bị nóng trong, bắt buộc anh phải ngày nào cũng nhìn chằm chằm.
Đôi con ngươi đen láy của Omega dán chặt vào cuốn sách, vừa làm vừa uống, nghiêng đầu ngậm lấy ống hút, nhấp từng ngụm nhỏ.
Người đàn ông đã sớm quen với tính tình chậm chạp này của cậu, cũng không thúc giục, an an tĩnh tĩnh giơ ly chờ cậu uống xong.
Ống hút chạm đến đáy ly rỗng, phát ra tiếng 'xì xì', Lâm Thính Vũ vẫn không ngẩng đầu mà buông miệng ra.
“Diêm Xuyên, eo tôi, có chút đau.” Cậu nhíu nhíu mày, thuận miệng làm nũng.
Diêm Xuyên chỉ đáp một tiếng 'được', rồi đặt đồ vật trong tay xuống.
Anh lên giường vén chăn dựa vào đầu giường, tay luồn xuống dưới nách cậu, nhẹ nhàng nhấc cậu lên đặt lên đùi mình, để cậu nghiêng người nép vào n.g.ự.c anh.
Bàn tay anh vòng qua eo cậu, tìm đúng vị trí, mềm nhẹ xoa bóp từng chút một.
Lâm Thính Vũ nhúc nhích mông, tìm một góc độ thoải mái, thả lỏng gối lên vai người đàn ông.
Quyển sách trong tay cậu lật qua lật lại, nửa ngày cũng chưa tìm thấy câu chuyện nào có thể kể.
“Diêm Xuyên, sách nhà anh, thật sự không thú vị.” Cậu mím môi, lẩm bẩm nói: “Tôi đều, không xem hiểu.”
Không xem hiểu?
Ánh mắt Diêm Xuyên khẽ động, toàn là sách về danh tác và kinh tế học, không xem hiểu cũng bình thường, mà quả thật không thích hợp dùng để thai giáo.
“Vậy ngày mai tôi mua cho cậu vài quyển dễ đọc hơn.”
“Ừm...” Omega đặt sách xuống, vuốt ve bụng: “Tôi vẫn là, tự mình kể đi.”
Cậu nói như đang suy nghĩ một chút, rồi mới mở lời: “Ngày xưa, có ba anh em, bọn họ lần lượt là, anh cả Alpha, anh hai Beta, và em út, Omega......”
【 Có một ngày, ba mẹ của ba anh em muốn đi thăm ông bà, nhà ông bà quá xa, bèn dặn họ ở nhà cho tốt, và dặn dò, bảo họ tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ.
Sau khi ba mẹ rời đi vào buổi tối, ba anh em đang chuẩn bị đi ngủ, cửa đột nhiên bị gõ vang.
Anh cả Alpha giữ chặt em út Omega đang muốn ra mở cửa, cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói già nua: “Ta là ông nội của các cháu đây.”
Ba anh em ngơ ngác, nhưng vẫn mở cửa, người đứng ở cửa đúng là ông nội của họ.
Em út Omega vui vẻ lắm, ông nội là người thương cậu nhất, buổi tối liền quấn lấy muốn ngủ cùng ông nội.
Đến nửa đêm, anh cả Alpha và anh hai Beta, đột nhiên nghe thấy trên giường của ông nội và em út, truyền đến tiếng răng nhai đồ vật.
'Răng rắc răng rắc' giòn tan.
Anh cả nhỏ giọng hỏi: “Ông nội, ông đang ăn gì thế ạ?”
Ông nội uể oải trả lời: “Ta đang ăn hạt dẻ sống.”
Anh hai tham ăn vội nói: “Con cũng muốn ăn.”
Ông nội lại xin lỗi đáp: “Ta ăn hết rồi.”
Anh cả trưởng thành, cảm thấy không ổn, tìm cớ muốn đi vệ sinh đêm, xuống giường, nhờ ánh trăng, thấy được một màn kinh hãi rợn người.
Em út của họ đã bị mổ bụng, mà 'ông nội' vừa rồi nhai, chính là xương cốt của em út! 】
“Khoan đã,” động tác xoa bóp của Diêm Xuyên dừng lại, càng nghe càng cảm thấy không đúng, anh ngắt lời cậu bé, kinh ngạc nói: “Lâm Thính Vũ, cậu kể chuyện ma quỷ để thai giáo à?”
Omega ngẩng đầu nhìn người đàn ông, mắt to chớp chớp: “Cái này gọi là, quái đàm dân gian!” Vẫn là chuyện hồi nhỏ bà nội kể cho cậu nghe.
Diêm Xuyên bị dáng vẻ đáng yêu của cậu chọc cười, không nhịn được hôn một cái lên gương mặt non mềm kia, bất đắc dĩ cười nói: “Cậu không sợ làm đứa bé sợ sao.”
“Anh không hiểu đâu,” Lâm Thính Vũ cũng híp mắt hắc hắc cười: “Tôi đây là, rèn luyện lá gan cho em bé! Cũng nói cho nó biết, khi ba ba không có ở nhà, đừng tùy tiện mở cửa!”
“Đó là hậu duệ của lão tử, lá gan có thể nhỏ sao?” Diêm Xuyên không phục, hoàn toàn không để ý tới sự mâu thuẫn trước sau của chính mình: “Còn cần rèn luyện?”
Vành tai Omega đỏ nhẹ 'hừ' một tiếng: “Đồ tự luyến…”
Em bé như nghe được sự tranh luận của hai người ba, sau khi tiểu ba ba lẩm bẩm câu này xong, liền nhẹ nhàng đá một cước như thể tán đồng.
Lâm Thính Vũ miệng cười tươi tắn kéo tay người đàn ông, đặt lên bụng mình, đắc ý dào dạt.
Diêm Xuyên mắt đầy sủng nịnh, cũng mặc cho cậu khoe khoang, bảo cậu tiếp tục kể hết câu chuyện.
【 Thì ra 'ông nội' này là một con chồn vàng chuyên ăn thịt trẻ con biến thành!
Anh cả sợ tới mức không dám thở mạnh, lại run rẩy trở lại trên giường.
Nghe nói yêu quái sợ nhất là sấm sét, thế là anh cả cùng anh hai lén lút trong chăn thương lượng một chút, lặng lẽ xuống giường, chạy đến lầu hai, đẩy ngã thùng gỗ lăn lộn trên mặt đất.
Trong nhà thoắt cái vang lên tiếng sấm 'ầm ầm ầm'.
'Ông nội' sợ tới mức ôm đầu tán loạn. Anh cả cũng vào lúc này kêu: “Ông nội, sấm sét! Ông mau trốn vào trong thùng đi!”
'Ông nội' kinh hoảng thất thố, giống như ruồi không đầu một phát liền chui vào thùng.
Anh cả cùng anh hai nhanh tay lẹ mắt, đậy kín thùng, cầm lấy nước sôi đã đun nóng trước đó, đổ vào, làm con chồn vàng ăn thịt người kia bị bỏng chết. 】
“Diêm Xuyên,” kể xong một câu chuyện, Lâm Thính Vũ ngáp một cái, mê mê hoặc hoặc làm nũng: “Tôi buồn ngủ quá, anh kể tiếp đi.”
Diêm Xuyên đáp lời, chọn một câu chuyện cổ tích bình thường.
Omega dụi dụi mắt, lờ mờ nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn của người đàn ông một lúc lâu, bên tai là giọng nói chậm rãi trầm ổn, khiến người ta an tâm.
Anh ấy cao lớn như vậy, nếu em bé giống anh ấy, đến lúc đó có phải sẽ rất khó sinh không?
